Chương 114: Hữu Dụng Thì Nuôi Nấng, Vô Dụng Bỏ Ra Ăn!
Chương 114: Hữu Dụng Thì Nuôi Nấng, Vô Dụng Bỏ Ra Ăn!Chương 114: Hữu Dụng Thì Nuôi Nấng, Vô Dụng Bỏ Ra Ăn!
Theo quá trình không ngừng cố gắng, cuối cùng Thẩm Nghi cũng triệt để thoát khỏi dấu vết do tiền thân lưu lại, dần dân hắn đã dung nhập vào phương thế đạo này từ lúc nào không hay.
Thẩm Nghi cũng không hiểu vì sao đột nhiên bản thân lại phát hiện, mình đã quen với những ngày tháng tay nhuộm máu tươi này rồi, thậm chí còn quen thuộc đến trình độ nếu không thấy máu, trong lòng lại có chút khó chịu.
Như thể hung tàn chính là công cụ trợ giúp hắn sống sót trong thời loạn thế này, nhưng lại không thể biến mình trở thành con rối của nó.
Thẩm Nghi hít sâu một hơi, thấu hiểu được bản tâm, cõi lòng đã trong sáng hơn rất nhiều, lúc này mới nhìn vê phía ngoài viện.
Tiểu quả phụ đang ôm mấy bộ y phục cũ mượn được trong tay, mang theo vẻ mặt kính sợ đến gân: "Đại nhân, ngài có muốn thay một bộ y phục khác hay không, nhất thời không tìm được cái mới, nhưng đều rất sạch sẽ."
Kẻ điên đi theo phía sau nàng, cúi đầu, hoàn toàn không còn vẻ ngốc nghếch như hôm qua, chỉ cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Thẩm Nghi, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích và sợ hãi.
Đôi mắt trong suốt kia của đối phương, phảng phất như có thể nhìn thấu hết thảy, ở thời điểm nó long lên, sắc nhọn, lại có thể dễ dàng chấn nhiếp cả yêu tà.
"Cố gắng nhịn một chút đi đừng thay." Lý Mộ Cẩn lắc đầu, đối với giáo úy bọn họ, dùng loại trạng thái này mang theo công tích trở về, có thể nhanh hơn giúp Trâm Nghi đứng vững gót chân ở Trấn Ma tỉ.
"Ách, vậy được." Tiểu quả phụ lấy ra một đoạn thước ngắn cán gỗ tới, có chút dè dặt nói: "Vậy có thể cho ta đo kích thước thay ngài hay không?”
Dường như Lý Mộ Cẩn đã nhìn ra cái gì, nên lần này nàng không lên tiếng từ chối, chỉ tiếp nhận lấy đoạn thước ngắn, trực tiếp kéo Thẩm Nghi đứng dậy.
"Làm gì vậy?" Thẩm Nghi có chút nghi hoặc hỏi.
"Nói không chừng là muốn may y phục cho ngươi, rồi đưa đến Thanh châu cảm tạ đó." Lý Mộ Cẩn cầm cây thước ngắn, nghiêm túc đo đạc kích thước cho hắn, thậm chí cả thanh bội đao bên hông cũng đo luôn. Sau đó, nàng báo số lượng cho quả phụ, khẽ phất phất tay: "Đi đi."
"Cảm ơn đại nhân." Hôm qua, tiểu quả phụ còn vô cùng đáo để vậy mà đến hôm nay, nàng lại không dám nhìn thẳng vào Thẩm Nghi, nhưng đương nhiên, đó cũng không phải loại cảm giác sợ hãi thuần túy kia.
Thẩm Nghi cảm thấy khá là quen thuộc với biểu cảm này, nhưng lại không nhớ ra mình đã gặp nó ở nơi nào rồi.
Quả phụ dẫn theo kẻ điên đi ra ngoài, chợt đụng phải một nam nhân. Đối phương bỏ lại một miếng thịt cá được buộc chặt bằng dây cỏ xuống, rồi vội vàng xoay người chạy về phía căn nhà tiếp theo.
"Hắn... Hắn đã sắp chạy hết cả thôn rồi." Tiểu quả phụ có chút bất đắc dĩ nhặt miếng thịt cá lên.
Nam nhân này hôm qua vừa bị Thẩm Nghi ép phải nhai nuốt một miếng thịt của Hà Thần, vì vậy trong lòng bức thiết muốn cho mỗi người đều nếm thử món ngon này, dường như chỉ có làm như vậy, mới có thể rửa sạch cảm giác tội ác trong lòng gã.
Cũng chỉ khi nuốt thịt cá này vào bụng, mới có thể xé nát lời nói dối mà bọn họ vẫn dùng nó để lừa gạt chính mình.
Nếu Hà Thần là yêu ma, đương nhiên nàng không thể nuôi dưỡng ba trăm đồng tử đã bị dìm xuống sông.
Chìm xuống sông chính là chìm xuống sông, nhi nữ nhà bọn họ sẽ không đạp sóng mà đến, càng không đi đón phụ mẫu của chúng đến động phủ của Hà Thần hưởng phúc.
Nếu trong lòng đã biết rõ sự thật này, mà không có cái cớ gì để che giấu đi, đám ngư dân sẽ xấu hổ đến mức không dám ra ngoài gặp người.
"Năm có nạn đói lớn, đổi con cho nhau ăn đỡ đói."
"Chỉ bất đắc dĩ mới phải làm vậy mà thôi."
"Bây giờ đã có thể sống bằng sức lực của chính mình, thì nên nhớ, khi cần quyết đoán, nhất định phải quyết đoán. Nói đến cùng, thứ ăn thịt người vẫn là yêu ma, hữu dụng thì nuôi nấng, vô dụng bỏ ra ăn."
"Đây chính là đạo sinh tôn của người bình thường."
"Giáo úy của Trấn Ma ti không cần bắt cá cày ruộng tới nuôi sống chính mình, đều là kẻ ức hiếp, bóc lột dân chúng. Bọn họ chẳng những không thể lấy ra phần lương thực này đến làm no bụng mình, ngược lại còn muốn cướp đi một phần từ trong miệng dân chúng. Bản thân đứng ở nơi quá cao, nếu phải hứng chịu nhiều lời trách móc nặng nề, trong lòng không khỏi lộ ra một chút bệnh hoạn."
Lý Mộ Cẩn vươn tay đặt lên vai Thẩm Nghi, đôi mắt lóe sáng, cười hì hì nói: "Thẩm đại nhân giơ cao đánh khẽ, tạm thời tha cho bọn họ một lần, có được hay không?”
Là người có tâm muốn giữ gìn địa vị của chính mình, mà cố ý khắc sâu ấn tượng của những lễ cúng lớn kia vào trong đầu ngư dân, giống như đây là đạo lý của tổ tiên, tuyệt đối không thể làm trái.
Hôm qua, ngay cả thôn trưởng và mười mấy người trong đó cũng bị đoạt đi tính mạng chỉ trong nháy mắt.
Nói thật, đúng là thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đã khiến Lý Mộ Cẩn kinh ngạc, nhưng ngược lại, nó cũng khiến đáy lòng nàng trở nên thoải mái! Đối phương đã làm việc mà đám hậu bối Thanh châu như nàng không dám làm, hơn nữa còn làm dứt khoát làm lưu loát võ cùng.
Đương nhiên, chuyện gì cũng vậy, cần đến điểm là dừng, nếu còn giết chóc thêm nữa, tính chất của chuyện này sẽ có chút thay đổi.
"Ngày hôm qua bọn họ cũng không muốn tha cho ngươi mà?" Thẩm Nghi nhướng mày hỏi.
"Thế bộ y phục này là mặc vô ích hả?" Lý Mộ Cẩn bĩu môi, kéo kéo vân văn ở cổ tay áo nói: "Kẻ trực tiếp ra tay đương nhiên đáng chết, nhưng người còn lại thì không. Nếu không có bọn họ ngày đêm lao động, chúng ta nào có bổng lộc ăn cơm... Này, ngươi đừng kéo tay ta, sao giống đại cô nương vậy, chạm một cái cũng không được hả?"
"Đừng đứng ngốc ở đây nữa, đi thôi." Thẩm Nghi vỗ vỗ bả vai, tùy ý nói.
Từ khi tỉnh lại đến giờ, hắn chưa bao giờ làm chuyện ác, chỉ cầu bảo vệ được bản thân. Nhưng sao đến trong miệng nữ nhân này, hắn lại giống một tên hung nhân sát phạt không ngừng rồi?
Hiếm khi thấy chợ cá vắng vẻ như hôm nay.
Lý Tiểu Nhị và Lưu Tu Kiệt lại mượn thêm một chiếc xe ngựa nữa, đặt hai người Lý Tân Hàn và Mã Đào bị quấn chặt như cái bánh chưng lên.