Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 115 - Chương 115: Yêu Ma Bảo Tỉnh!

Chương 115: Yêu Ma Bảo Tỉnh! Chương 115: Yêu Ma Bảo Tỉnh!Chương 115: Yêu Ma Bảo Tỉnh!

Dù đã ăn đan dược, Lý Mộ Cẩn vẫn thấy cả người mỏi mệt như trước, chỉ có thể ngồi bên ngoài xe, hai chân vắt chéo, thản nhiên làm người chỉ đường.

Lúc trước, Thẩm Nghi chỉ được cưỡi con lừa của nha môn Bách Vân huyện mấy lần, bỗng nhiên lại đổi thành một con bán yêu cao lớn cường tráng, nhất thời vẫn chưa quen lắm.

Yêu mã vốn tính tình quật cường, hôm nay lại thành thật không chịu nổi, thậm chí toàn thân còn khe khẽ run lên.

Thẩm Nghi nhìn yêu huyết đỏ sậm đã khô cạn trên y phục, nỗi lòng cũng không nhẹ nhõm như vẻ bề ngoài.

Lời nói của hà yêu trước khi chết lại hiện lên trong đầu.

Long Phi của Dương Xuân giang.

Nó vì thân phận này, mới không tiếc trở mặt với Trấn Ma tỉ.

Đương nhiên, Thẩm Nghỉ cũng không tin trong con sông kia có Chân Long gì, bởi vì trên giao diện có viết rõ ràng vê thân phận của yêu vật kia. Nó chỉ là một con giao ma thôi.

Hơn một ngàn bốn trăm năm thọ nguyên, nhưng nó mới sống được chừng một trăm năm. Đổi thành tuổi tác của phàm nhân, nó mới được chừng mười tuổi, còn vị thành niên, đã có thực lực Ngọc Dịch cảnh sơ kỳ.

Loại yêu vật có bối cảnh thế này, Thẩm Nghi từng giết một con ở Bách Vân huyện, nhưng lúc ấy, có cờ lớn Lâm Bạch Vi có thể kéo, hồ yêu muốn trả thù cũng đi tìm Tổng binh Thanh châu gây phiên phức.

Lần này lại khác, bả vai Lý Tân Hàn chưa chắc đã đủ sức chống đỡ trách nhiệm này.

"..." Thẩm Nghi rũ mắt trầm ngâm.

May mà toàn thân giao ma đầy rẫy vết thương, hẳn là nó đang trốn ở làng chài tị nạn, đồng thời cũng hứa hẹn cho Hà Thân một đống bánh vẽ hư vô mờ mịi.

Tục ngữ nói hổ xuống đồng bằng bị chó khinh...

Phi! (Nói nhâm cho nói lại)

Tục ngữ nói giao long mất nước giống hệt cành khô, nếu đúng là đằng sau nó có chỗ dựa quyền thế ngập trời, nó đâu cần phải hốt hoảng chạy trốn như vậy?

Bản thân hắn cũng không cần phải lo lắng vô cớ. Lại nói tiếp, một tồn tại có được giao diện như hắn, trừ phi trực tiếp bỏ nó đi không cần, nếu không dù có cẩn thận chặt chẽ đến mức nào, cũng khó tránh khỏi sẽ có thời điểm trở mặt với yêu ma.

Nhưng đương nhiên, vẫn phải có phòng bị.

Xét đến cùng, mọi chuyện vẫn là vấn đề vê thực lực.

Chỉ cần có đủ thực lực, dù có mấy lão Giao Long tìm đến trả thù, cũng chẳng có vấn đề gì sất, ngược lại càng đến hắn càng vui vẻ, thậm chí đi ngủ còn sung sướng mà tỉnh dậy chưa biết chừng.

Giao diện lại mở ra trước mắt.

[ Chém giết ngư yêu Ngọc Dịch hậu kỳ, tổng thọ một ngàn lẻ hai mươi năm, thọ nguyên còn thừa bảy mươi năm, hấp thu xong ] [ Thọ nguyên của yêu ma còn lại: một ngàn năm trăm năm. Có thể ngưng luyện ]

Trừ phần thọ nguyên hắn đã dùng để chém giết giao ma hôm qua, lại tiêu hao mất năm năm để bổ sung khí tức bên trong đại khiếu, giờ phút này thọ nguyên của yêu ma mà hắn thu thập được đã tích lũy đến một con số cực kỳ khủng bố rồi.

Thẩm Nghi cũng không cảm thấy kinh ngạc về chuyện ngư yêu chỉ còn sống được gần bảy mươi năm, nếu không phải đối phương chẳng còn hy vọng gì nữa, sẽ không đến mức phải lấy tính mạng của chính mình đi cược một con đường.

Mọi chuyện đều có tốt có xấu.

Dưới tình huống bình thường, khi thọ nguyên của yêu ma sắp hết, cảnh giới sẽ tương đối cao, khí tức ẩn chứa bên trong yêu đan càng thêm dồi dào, tỷ lệ thu hoạch được thiên phú cũng lớn hơn.

Trâm Nghi đã có chút nhận thức về sự trân quý của thiên phú rồi.

Chỉ một cái Tinh Thông Quyền Chưởng, lại có thể tiết kiệm cho hắn hơn trăm năm thọ nguyên ở thời điểm tu hành Tiệt Mạch Cầm Long.

Ngay cả Huyết Sát lấy được từ trên người Hoàng Bì Tử sơ cảnh, lại có thể giúp võ học Ngọc Dịch cảnh của hắn tiến thêm một bước, diễn biến thành sát chiêu âm độc như Thiên Cương Huyết Sát.

Cho nên loại thiên phú này, càng nhiều càng tốt.

Yêu ma trẻ tuổi thì không cần phải nhiều lời, bọn chúng có thọ nguyên dài dằng dặc khiến phàm nhân ghen ghét đến đỏ mắt, điểm yếu chính là người ta cũng không phải kẻ ngu, tuổi còn nhỏ không ở nhà chờ phụ mẫu mớm cơm, ai sẽ chạy đến đây mò mẫm đi dạo? Về phần loại nhỏ tuổi nhưng cảnh giới cực cao, thí dụ như giao ma... Bình thường đều có chút bối cảnh, giết chúng dễ gây nên một lô phiên phức nối tiếp không ngừng, huống chỉ loại này còn rất khó đối phó.

Nếu không phải nó khinh thường hắn, mà vừa xuất hiện đã liên thủ với hà yêu phục kích... Đừng nói tiêu hao bốn mươi năm, chỉ sợ bốn trăm năm thọ nguyên cũng chưa chắc đã đủ.

Thẩm Nghi đưa mắt nhìn hàng chữ viết vừa xuất hiện thêm ở đằng sau thọ nguyên.

Nếu hắn nhớ không lâm, đây là thứ vừa mới có thêm sau khi thọ nguyên của yêu ma đột phá ngàn năm.

Ngay khi ánh mắt hắn chạm đến nơi này, một hàng chữ viết dân dần xuất hiện.

[ Ngưng luyện ngàn năm thọ nguyên thành Yêu Ma Bảo Tỉnh ]}

[ Yêu Ma Bảo Tinh: là vật hội tụ oán niệm và ký ức không trọn vẹn của yêu vật khi còn sống, nếu sử dụng ở thời điểm rót thọ nguyên vào võ học, có thể mượn nhờ ký ức của yêu ma tiến hành thôi diễn, phục dụng còn có công hiệu kéo dài tuổi thọ }

Rất nhanh, Thẩm Nghi đã hiểu được ý tứ chân chính ở trong này.

Suy cho cùng, bản thân vốn là một người thường không có thiên phú gì, nên hắn biết rõ sự quan trọng của ngộ tính và tri thức, hắn chỉ có một môn Phong Lôi Phục Yêu Chân Giải thôi, nhưng không biết đã tốn bao nhiêu năm rồi, đến nay vẫn không có tiến triển.

Bây giờ còn dính đến võ học Ngọc Dịch cảnh...

Bởi vậy mà đã rất lâu rồi, tình huống "Linh quang chợt lóe" vẫn chưa từng xuất hiện qua.

Một mặt là bản thân khuyết thiếu thường thức võ đạo, mặt khác chính là... Đầu óc không đủ dùng.

Người có thể khai tông lập phái, sáng lập võ đạo đều là kỳ tài đương thời.

Là người bình thường, hắn có thể tập được hai - ba phần mười đã đủ phòng thân, không dám lại tham lam thêm điều gì.

Nhưng ở thời điểm hiện tại, hắn vừa được biết, nếu mượn nhờ lực lượng của yêu ma để phụ trợ thôi diễn võ học, hoàn toàn có thể giúp hắn phá vỡ gông cùm xiềng xích.

"Cũng chưa chắc loại phương pháp này đã mang đến bao nhiêu tác dụng." Thẩm Nghi với vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng trong lòng lại hơi có vài phần chua xót, khế oán thâm một câu. Một ngàn năm... đúng là dám yêu cầu à nha.
Bình Luận (0)
Comment