Chương 116: Đó Mới Là Bất Bình Thường!
Chương 116: Đó Mới Là Bất Bình Thường!Chương 116: Đó Mới Là Bất Bình Thường!
Đồ thì tốt thật.
Nhưng đắt... Chính là khuyết điểm mà nó không thể che giấu đi!
Trâm Nghi không chút do dự đóng giao diện lại, bình ổn tâm tư.
Với tình cảnh trước mắt của hắn, trước tiên cứ phải vớt tí tài nguyên có sẵn bên trong Trấn Ma ti, lấy đó để nhanh chóng tăng lên thực lực của bản thân mới là chính đạo.
Đầu danh trạng đã giao, đây chính là thời điểm nên nhìn xem... đến cùng cái gọi là thế lực hàng đầu Thanh châu này, có được hào hoa xa xỉ như lời Trương đồ tể từng nói hay không.
Lúc này, bỗng nhiên xe ngựa lại giảm tốc.
Thẩm Nghi ngước mắt nhìn lên.
Chỉ thấy một đám người đông đúc đang tụ tập trên con đường tất phải đi qua nếu muốn rời khỏi thành, có người bán hàng đang vác quang gánh trên vai, có người mặc áo ngắn trên người sặc mùi cá tanh. Cả đám muôn hình muôn vẻ, chỉ có khuôn mặt là cùng một kiểu, ai nấy đều âm trâm u ám.
Bọn họ một mực ngậm miệng không nói, chỉ đứng ở bên cạnh quan sát.
Vô số sai dịch của nha môn cầm bội đao trong tay, dang rộng ra ngoài, cắn răng đẩy bọn họ trở về, vất vả đến mức trên trán cũng đổ mồ hôi hội.
"Đừng nhìn, đi thẳng đi." Lý Mộ Cẩn không còn lắc lư cẳng chân nữa, thân thể nghiêng về phía thanh niên nói.
Vì thế, trong ánh mắt lạnh như băng của đám dân chúng lại có thêm một người, đó là nàng.
"Đừng nhìn, đừng nhìn." Lý Mộ Cẩn tỏ vẻ thoải mái cười cười, nhưng lòng bàn tay lại lặng yên bị mồ hôi thấm ướt.
Nàng chỉ sợ Thẩm Nghi bị chọc giận.
Một võ phu có thể chém giết hà yêu Ngọc Dịch cảnh hậu kỳ, dù yêu vật đang trong trạng thái yếu ớt, nhưng nhiêu đó cũng đủ để chứng minh thực lực của hắn rồi.
Hơn nữa, hắn có thể tiện tay giết mười mấy thôn dân, thì đương nhiên cũng có thể tiện tay giết thêm một ngàn thôn dân nữa.
Chờ giết đến hứng khởi là ở trong mắt hắn, một ngàn và bảy vạn cũng không có gì khác nhau.
Đây chính là nguyên nhân vì sao đám đệ tử Thanh châu trong Trấn Ma ti nhân tài xuất hiện lớp lớp, không thiếu cường giả có tu vi cao cường, lại không người nào nguyện ý đi trêu chọc con hà yêu kia.
Đều là nhân vật có uy tín danh dự, nên thứ bọn họ quan tâm nhất chính là thanh danh.
Mà tàn sát dân chúng ở chỗ này, tuyệt đối là thanh danh hôi thối. Chờ đến lúc tin tức truyền về Thanh châu, bọn họ sẽ ngẩng đầu trước mặt nhóm thân bằng hảo hữu như thế nào?
"Tin ta, rất nhanh mọi chuyện sẽ tốt lên thôi." Lý Mộ Cẩn đưa tay nắm lấy ống tay áo của đối phương.
Bởi vì thứ mà cây thước ngắn lúc trước đo lường, vốn không phải phàm nhân mà là Thần linh.
Hiện giờ tâm thần của đám ngư dân đang rơi vào hỗn loạn, cấp bách cần một ngôi miếu thờ khác.
Và thật hiển nhiên, bóng người cao ngất giãm trên bệ thờ chém đầu Hà Thần, đã để lại một dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng bọn họ.
Chỉ cần đợi thêm một chút thời gian... Tục danh mới sẽ được lưu truyền trong miệng người kể chuyện, sẽ vang lên trong quán trà, cho đến khi câu chuyện đó được người ta sửa chữa đến mức ngay cả bản thân nhân vật chính bên trong cũng không nghe ra chính mình.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lý Mộ Cẩn vẫn âm thầm tán dương hắn làm chuyện này quá dứt khoát triệt để, bởi vì đổi thành một người khác, tuyệt đối sẽ là rửa không hết dơ bẩn trên người.
"A?" Thẩm Nghi thoáng quay đầu lại, trong mắt mang theo nghi hoặc.
"Ách, ngươi không tức giận sao?" Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của thanh niên kia, Lý Mộ Cẩn cũng ngẩn người khó hiểu.
Thẩm Nghi ném cho nàng một cái nhìn đầy khinh thường, sau đó một lần nữa nắm chặt dây cương.
Phải biết rằng, lúc ở Bách Vân huyện, đám người kia còn lén lút mắng chửi hắn bẩn thỉu hơn nhiều, đám dân cư chỉ biết đứng nhìn này đã thấm vào đâu?
Hơn nữa, hắn cầm đi hơn một ngàn năm thọ nguyên của yêu ma, lại mang theo hai viên yêu đan Ngọc Dịch cảnh, còn để ý đến chuyện hư danh sụp đổ chó má này làm gì?
Đó mới là bất bình thường!
Thanh châu, Trấn Ma tỉ.
Hai chiếc xe ngựa dừng ở cửa hông.
"Tiểu thư, hay cứ đưa thiếu gia về nhà trước đi?" Lý Tiểu Nhị nhảy xuống, lo lắng nói.
"Chỉ là một ít ngoại thương thôi, đưa đến chỗ Bạch đại nhân, y thuật của ngài ấy rất tốt, không để lại sẹo." Lý Mộ Cẩn biết tính cách của đệ đệ.
Gã kiêng kị nhất chính là bị người ngoài nhắc tới thân phận công tử ca, sau đó quy tất cả thành tựu ngày hôm nay của gã cho là Lý gia ủng hộ...
Tuy chân tướng cũng là như thế thật, nếu không có phụ mẫu âm thầm săn sóc, chỉ dựa vào loại tính cách tham công liều lĩnh của gã, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Vấn đề là người khác càng ở sau lưng nghị luận về việc này, gã lại càng muốn chứng minh bản thân. Mà càng trở nên kích động, càng khiến Lý gia phải thay gã đi thu thập nhiều cục diện rối rắm hơn.
Ví dụ như chuyện hà yêu lân này, dưới tiền đề đã có mấy giáo úy không rõ tung tích, lại thu được một tấm lệnh bài nhuộm máu, mà rõ ràng là nhân thủ trong đội không đủ, gã cũng không nguyện đi xin Thiên Tướng khác giúp đỡ, cứ kiên trì tiến lên, kỳ vọng có thể tìm được một kẽ hở trong nhiệm vụ lần này.
Nếu không có biến số là Thẩm Nghi, suýt chút nữa đệ đệ của nàng đã hại chết toàn bộ đoàn người bọn họ ở Thủy Vân hương rồi.
Bây giờ, gã chỉ bị chút ngoại thương, đúng là nên thắp nhang thơm bái tạ tổ tiên.
"Phải nằm một tháng là xứng đáng, dựa vào thời gian đó mà tự kiểm điểm lại bản thân đi.
Lý Tiểu Nhị nghe vậy, lại có chút bất đắc dĩ giải thích: "Thiếu gia vốn đã trâm ổn hơn nhiều rồi, đầu tiên là Phương Hằng đại nhân vẫn luôn không hợp nhau với hắn được Tổng binh chọn làm đệ tử... Sau đó hắn lại bị chuyện ở Bách Vân huyện kích thích... Lúc này mới nóng vội.'
Nói xong, gã lại dùng khóe mắt liếc nhìn bóng người đang đi phía trước.