Chương 120: Ngọc Dịch. Giao Ma Chỉ Lực!
Chương 120: Ngọc Dịch. Giao Ma Chỉ Lực!Chương 120: Ngọc Dịch. Giao Ma Chỉ Lực!
Quả nhiên, chỉ là Thú Nguyên, Yêu Đan chưa luyện chế, đã rút ngắn được một nửa thời gian cần thiết rồi.
Tâm tư Thẩm Nghi có chút mơ hồ.
Hắn thở ra một luông khí sạch, sau đó nhắm hai mắt lại, trước mắt tự nhiên lại có thêm một vũng ngọc dịch màu vàng.
Một vũng dịch thể sền sệt dấp dính, xuất hiện cùng một chỗ, rạng rỡ tỏa sáng, phảng phất như quỳnh tương thơm ngọt nhất thế gian, làm người ta không nhịn được muốn nhào tới thưởng thức.
Mà phía trên ngọc dịch, lại có vô số những đường mạch màu đỏ sậm xen lẫn vào nhau, tạo nên một tấm lưới lớn, bao phủ toàn bộ nơi này.
Khí tức nóng rực chậm chạp thổi quét đến, lại nặng nề đè nén xuống, phảng phất như luyện ngục.
Mười hai đại khiếu tham lam cắn nuốt thiên địa chi khí vĩnh viễn không ngừng, sau đó đưa chúng đến gian lao ngục kia, trực tiếp chuyển hóa thành những giọt ngọc lộ.
Thẩm Nghi lại một lần nữa mở mắt ra. Hắn thử điều động ngọc dịch, lập tức cảm nhận được biến hóa về chất.
Trình độ ngưng thực hơn xa lúc trước. Nó có nghĩa là cùng một khoảng thời gian, có thể điều động lượng khí tức gấp mười lần lúc trước, khi điều này được biểu hiện trên chiêu thức, đó tuyệt đối là lực sát thương thật sự.
"Chuyện này cũng có liên quan đến Ngọc Dịch cảnh sao?" Thẩm Nghi đưa tay lấy viên Yêu Đan cuối cùng, trong đầu chợt sửng sốt, lại có chút kinh ngạc nhìn vê phía bàn tay.
Lần gân đây nhất khi hắn được trải nghiệm loại cảm giác xa lạ này... chính là thời điểm bản thân đạt đến phàm thai viên mãn, phải dùng khoảng nửa canh giờ mới có thể điều chỉnh trở vê trạng thái.
Hắn nhớ tới cái gì, vội vàng mở giao diện ra.
[ Ngọc Dịch. Giao Ma Chi Lực: Lấy thân thể phàm nhân, nắm giữ Thần Lực của Giao Long ] Miêu tả cực kỳ ngắn gọn, nhưng lại làm cho hô hấp của Thẩm Nghi trở nên dồn dập. Hắn cũng không biết bản thể của con giao ma dài hơn mười trượng kia cường tráng đến cỡ nào, nhưng ngay cả khi nó đang ở trong trạng thái bị thương, cũng phải hứng chịu đủ chín đạo Thiên Cương Huyết Sát mới cam lòng chết đi.
Nói là dời sông lấp biển thì hơi quá, nhưng lúc ấy, nó có thể dễ dàng xé rách Bát Bảo Huyền Quang của hắn, mà vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, không hề thay đổi chút nào.
Vào thời điểm này, lực lượng mênh mông như thế, lại ẩn núp bên trong thân thể nhân loại của hắn.
Lại nói, Kim Cương Môn dùng khí tức rèn luyện thân thể, có thể khiến cho thân thể của bọn họ trở nên mạnh nhất cùng cảnh giới, nhưng so với loại ma quái trời sinh đã mạnh mẽ, mới sinh ra đã có thiên phú thân thông kèm theo, lại có vẻ thua kém khá nhiều.
"Quá khoa trương rồi.' Thẩm Nghi hoạt động ngón tay, có chút run rẩy cầm lấy viên Yêu Đan cuối cùng, vẻ mặt cẩn thận như đang dùng đũa gắp một hạt đậu phộng.
Muốn hoàn toàn nắm giữ luồng lực lượng này, nếu không có mấy ngày thích ứng, tuyệt đối không làm được.
Sau khi vất vả lắm mới bỏ được viên Yêu Đan vào trong miệng, Thẩm Nghi lại một lần nữa rót thọ nguyên của yêu ma vào Phong Lôi Dung Nhật Bảo Điển.
Bảo lô đã thành hình, còn lại chỉ cần thời gian.
[ Năm thứ nhất, ngươi nuốt nội đan của ngư yêu, tiến độ tu hành tăng trưởng ]
[ Năm thứ tư, khí hải tràn đầy, gân như đang muốn tràn cả ra ngoài, yêu lực bên trong nội đan hao hết, không thể lĩnh ngộ thiên phú, nhưng dưới yêu lực ảnh hưởng, kỹ năng bơi của ngươi đã được gia tăng ]
[ Năm thứ sáu, ngọc lộ tràn ra, bắt đầu tẩm bổ nuôi dưỡng kinh mạch, kinh mạch của ngươi có thể thừa nhận được lượng ngọc lộ gấp mấy lần lúc trước, đã đột phá Ngọc Dịch cảnh trung kỳ, Phong Lôi Dung Nhật Bảo Điển tiểu thành } ...
Bắt đầu từ chuỗi văn tự nhắc nhở đó, lại lướt qua những chuỗi văn tự khác nhanh chóng xẹt qua trước mặt, Thẩm Nghi khẽ mím môi, khuôn mặt có chút vi diệu.
So với yêu ma và thiên tài địa bảo, phương thiên địa này lại nhỏ nhen đến mức làm người ta giận sôi lên.
Bởi vì bất kể là linh thực hay yêu ma, hoặc nhân loại đứng đầu vạn linh... khí tức mà nó ban cho những tồn tại ấy đều ngang băng với nhau.
[ Năm thứ bảy mươi chín, ngươi vĩnh viễn đòi hỏi ở thiên địa, hy vọng có thể nhận được nhiều Ngọc Lộ hơn để tẩm bổ xương cốt } [Thứ hai trăm lẻ ba, được kim lộ tẩm bổ, xương cốt của ngươi càng thêm thông suốt, ngọc cốt thiên thành, ngươi bước vào Ngọc Dịch cảnh hậu kỳ, Phong Lôi Dung Nhật Bảo Điển đại thành ]
[ Năm thứ ba trăm hai mươi sáu, ngọc lộ lan tràn vê phía phủ tạng, nội tình của ngươi càng thêm thâm hậu, cả người hệt như một viên bảo dược, toàn thân tản ra hương vị ngọt ngào mê người ]
[ Năm thứ năm trăm tám mươi hai, mãi cho đến khi trong máu cũng xuất hiện nhiều điểm kim quang, trong mắt ngươi có ánh sáng lóe lên, lại nhanh chóng ảm đạm, rốt cuộc ngươi cũng có thể thu khí tức lại, ngăn chặn năng lực dò xét của yêu ma. Ngươi không còn là một viên bảo dược nữa, mà là lưỡi dao sắc ẩn giấu trong vỏ }
[ Ngọc Dịch cảnh viên mãn ]
[ Thọ nguyên còn thừa: hai trăm chín mươi sáu năm ]
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: tám trăm chín mươi mốt năm ]} ...
Thẩm Nghi nắm chặt tay, lại lần nữa nhắm hai mắt xuống, chìm vào nội thị.
Chỉ thấy kim mang xuất hiện bên trong lao ngục được tạo thành từ vô số những đường kinh mạch màu đỏ sậm đan xen vào nhau, đã trở nên sáng chói, chiếm cứ toàn bộ tâm mắt rồi.
Chúng nó không còn bị trấn áp ở nơi đó nữa, mà đã tùy ý chạy khắp cả thân thể hắn rồi.
Ngọc cốt thiên thành, ngũ tạng lục phủ phát sáng, huyết dịch hiện ra kim mang, giống như một con sông lớn đang lao nhanh về phía trước, tiếng nổ ran không dứt truyền đến bên tail
Dưới hình ảnh có lực trùng kích vô cùng mạnh mẽ này, Thẩm Nghi còn ngạc nhiên đến mức tạm thời quên đi chút đau lòng vừa rôi.
Mãi cho đến lúc hắn mở mắt ra, tâm thần vẫn còn đắm chìm trong thứ ánh sáng màu vàng kim huyền diệu kia, chưa thể tự kiềm chế được.