Chương 122: Bị Dán Nhấn...
Chương 122: Bị Dán Nhấn...Chương 122: Bị Dán Nhấn...
Mà bàn về sở trường của các nhà, thì ai có thể so sánh với "người tốt" Trấn Ma tỉ này?
Tùng Hạc môn từng là đệ nhất đại phái của Thanh châu, vì cấu kết với yêu ma mà bị tàn sát đến hâu như không còn mầm mống, ngay cả bảo bối độc môn là Dịch Kinh Chuyển Huyệt Hoàn, cũng lắc mình một cái, trực tiếp biến thành Khai Mạch Đan.
Ba đại môn phái ở Ngọc Sơn quận bị đệ tử của Tổng binh dẫn quân tới tiêu diệt, thì võ học của ba nhà bọn họ đương nhiên sẽ được đổi tên rồi chuyển vào Trấn Ma tỉ.
Nói cách khác, đối với Thẩm Nghị, trừ phi là đồ vật có liên quan tới Ngưng Đan cảnh, còn những môn võ học bình thường khác đã không giúp hắn thu được bao nhiêu chỗ tốt nữa rồi.
Mà Ngưng Đan pháp, dù Lý gia có, bọn họ chịu bỏ ra sao... Ngay cả khi bọn họ chịu bỏ ra cho hắn, thì hắn sẽ phải trả giá lớn bao nhiêu để đi đổi về?
Cho nên, chuyện mà hiện giờ hắn phải làm, chính là thành thành thật thật làm việc ở Trấn Ma tỉ, trước khi tích góp đủ công tích để đổi lấy Ngưng Đan pháp, đừng để cái đầu của mình bị yêu ma lấy đi là được.
Nếu có đủ thọ nguyên của yêu ma, còn có thể cân nhắc tới chuyện đi đổi lấy chút Bảo Tinh đến trợ giúp bản thân thôi diễn.
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Tám trăm chín mươi mốt năm ]
Hiện giờ, tổng thọ nguyên của yêu ma còn thừa là tám trăm chín mươi mốt năm, chỉ thiếu khoản thọ nguyên của một con Hoàng Bì Tử là đủ để ngưng luyện thành Bảo Tinh rồi.
(Lúc trước thọ nguyên của Hoàng Bì Tử còn thừa lại là một trăm tám mươi năm)
"Tên Trương đồ tể này vẫn chưa vuốt ve an ủi xong ư?”
Thẩm Nghi còn nhớ, lúc vừa tới Thanh châu, Trương đồ tể đã lập tức nhảy xuống xe ngựa, đi tìm tình nhân cũ của mình rồi, tới hôm nay, đã sắp nửa tháng trôi qua, nhưng ngay cả một tin tức cũng không có.
Ông ta không sợ bị trụ trì của Kim Cương môn bắt được, sau đó áp giải đến phía trước tượng Phật, gỡ bức Cung Nữ Đồ kia xuống, treo ông ta lên sao?
Nếu ông ta có mặt ở đây, hoàn toàn có thể nói cho hắn nghe các loại phương pháp tôi thể rồi.
Thẩm Nghi lắc lắc đầu, rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa, mượn ánh trăng mờ tối, đứng trong sân, dùng bộ Bài Vân Trường Quyền thô thiển nhất, để làm quen với bộ thân thể đã khác biệt một trời một vực này của mình.
Có tu vi Ngọc Dịch viên mãn làm cơ sở, chắc chỉ cần chừng hai - ba ngày là hắn có thể triệt để nắm giữ Giao Ma Chi Lực rồi.
Cứ tập quyền như vậy, mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Thẩm Nghi mới không nhanh không chậm thu quyền, tinh thân vẫn đồi dào như cũ.
Từ sau khi bước vào phàm thai viên mãn, gần như hứng thú đối với mỹ thực bình thường của hắn đã bớt đi mất phần rồi, lại đến thời điểm đột phá Ngọc Dịch viên mãn, ngay cả cảm giác buồn ngủ cũng ít đi.
Sau một đêm luyện quyền, đến hiện tại, Thẩm Nghi đã có thể bước đầu điều khiển được khí lực của mình rồi, lúc này hắn mới trở về phòng lấy bộ y phục cũ ra, múc nước giặt sạch sẽ.
Chờ giặt xong, hắn nghĩ ngợi một hồi, và dứt khoát điều động khí tức trong Dung Nhật Bảo Lô, hướng lên lòng bàn tay, hong khô bộ trường sam vừa giặt.
Hắn gấp y phục xong, lại cất bước đi ra ngoài.
Vừa mới bước khỏi cửa viện, đã đụng phải hai vị đơn văn giáo úy với sắc mặt khó coi. Dường như một người trong đó đã từng gặp qua Thẩm Nghị, trông thấy hắn bước ra, đối phương cũng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: 'Chúc mừng đại nhân thăng chức, hôm qua ta cũng có mặt ở Ngoại Sự đường."
Nghe vậy, một người khác cũng ngẩng đầu lên, trong mắt có một tia hâm mộ, nhưng hoàn toàn không thấy ghen ty.
Cũng đúng thôi, công trạng kia đều có được nhờ đánh nhau với yêu ma, dù là thứ triều đình ban cho nhưng cũng phải có mạng mới lấy được.
"Ngài là giáo úy đi làm việc cùng Lý đại nhân hả? Nghe nói Lý đại nhân bị thương cần tĩnh dưỡng, vận khí ngài thật không tệ... Ặc, ta không có ý này."
Gã giáo úy lùn liên tục cười khổ xua tay giải thích: "Đám người chúng ta muốn có cơ hội nghỉ ngơi cũng không dễ."
"Nghỉ ngơi?" Thẩm Nghi cầm bộ y phục cũ trong tay, chỉ có thể gật đầu đáp lại, nhưng trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
"Cái này, nghe nói Lý đại nhân vẫn đang nằm ở y quán, không có đại nhân dẫn đội, Ngoại Sự đường sẽ không phái công việc cho ngài, không phải vừa vặn có thể tu dưỡng một đoạn thời gian ư?" Giáo úy lùn có chút lúng túng, lập tức thấp giọng nói tiếp một câu. "Thiên Tướng khác sẽ không tùy tiện điều người từ dưới trướng của Lý gia đi đâu, ngài cứ an tâm nghỉ ngơi là được."
Thẩm Nghi nghe vậy, trong lòng đã có chút hiểu ra rồi.
Đối với những Thiên Tướng khác, Ngoại Sự đường sẽ trực tiếp "Cắt cử" công việc cho bọn họ, mà Lý Tân Hàn lại có thể chủ động chọn lựa nhiệm vụ. Dù gã bị thương, thì kẻ làm thủ hạ của gã, cũng không cần phải lo lắng sẽ bị một Thiên Tướng xa lạ nào đó điều đi làm bia đỡ đạn.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng Thẩm Nghi lại có chút bất đắc dĩ không biết nên nói gì, xem ra chuyện Yêu Ma Bảo Tinh lại phải kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa.
'Chúng ta còn có việc quan trọng trong người, cáo từ.
Hai giáo úy cáo biệt rồi rời đi, chờ đi được một đoạn đường, mới mở miệng oán giận nói: "Đám tỉ tiện nội doanh kia, lúc chúng ta bán mạng đi bôn ba ở bên ngoài thì không thấy bọn họ hỗ trợ, trở về báo cáo còn phải xem sắc mặt của bọn họ, hiện giờ đến lượt bọn họ đi làm việc, thiếu người lại điều từ chỗ chúng ta đi, dựa vào cái gì chứ?"
"Tỉnh táo lại đi, ai bảo phụ thân ngươi không phải họ Lý, chỉ là một tên chấp sự lăn lộn trong môn phái thôi... Lui thêm một bước, nếu ngươi có thực lực như vị vừa rồi, có thể đi theo người của Lý gia lăn lộn cũng được."
Hai người chậm rãi đi vào biệt viện, lại không biết thính lực hiện tại của Thẩm Nghi vô cùng kinh người, hắn đã nghe được toàn bộ những lời đàm tiếu từ trong miệng bọn họ rồi.
Rõ ràng hắn còn chưa làm gì hết, thế mà cái nhãn Lý gia đã bị dán lên rồi.
Đương nhiên, Thẩm Nghi cũng không để ý đến chuyện này, chỉ cần cư xử có chừng có mực, biết bản thân đang đứng ở đâu, đừng cầm thứ không nên cầm, đừng có tâm tư không nên có, chỉ cần đủ thực lực phòng thân, thì vũng nước trước mắt có đục đến cỡ nào cũng không liên quan gì đến mình.
Hắn thu lại tâm thần, chuyện đầu tiên muốn làm là rời khỏi biệt viện, đưa bộ y phục cũ quay về Ngoại Sự đường.