Chương 125: Bạch Tử Minh!
Chương 125: Bạch Tử Minh!Chương 125: Bạch Tử Minh!
Người mặc áo trắng như tuyết đang ngồi ngay ngắn phía sau chiếc bàn thấp, lập tức cung kính nói: "Bạch sư huynh."
"Có thể đừng vác gương mặt khổ sở này đến tìm ta mỗi ngày có được hay không?"
Thanh niên được gọi là Bạch sư huynh kia có gương mặt như Quan Ngọc, hai lọn tóc mai rủ xuống, một đôi bàn tay sạch sẽ nhanh chóng kiểm kê một cái đĩa đựng dược liệu thơm ngát.
Gã không ngước mắt nhìn lên, chỉ thản nhiên nói: "Đặt cánh tay lên đây đi."
Phương Hằng thành thật khoanh chân ngôi xuống, nâng cánh tay phải lên đặt trên chiếc bàn thấp.
Bạch sư huynh lấy ra mấy cây châm nhỏ như lông trâu, nhìn cũng không nhìn đã đâm tới, lại nhanh chóng chuyển tay qua, tiếp tục sửa sang lại đống bảo dược: "Chịu đựng một chút, qua hôm nay là được rồi."
Phương Hằng cúi đầu, ánh mắt vô thần, sống lưng dày rộng tựa như một con gấu.
Đau nhức khi tu bổ kinh mạch có thể khiến một vị giáo úy thân kinh bách chiến phải cắn nát răng, nhưng lại không thể làm gã rung động.
"Đừng lo lắng." Bạch sư huynh đẩy dược liệu trở về trong ngăn tủ, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nói: "Đối phương ra tay không nặng, sẽ không để lại di chứng gì."
"Đa tạ sư huynh." Phương Hằng phục hồi lại tinh thần, rõ ràng là tâm tư không đặt trên cánh tay, nhưng cũng không giải thích quá nhiều.
Lúc này, hai người cầm theo bình sứ vừa nhẹ giọng nói nhỏ vừa đi vào gian phòng bằng trúc ấy, cung kính gật đầu với vị sư huynh áo trắng kia.
Bạch Tử Minh, tam đệ tử của Tổng binh, nhậm chức Thiên Tướng ở Trấn Ma ti, hơn ba mươi năm trước đã có tu vi Ngọc Dịch cảnh viên mãn rồi.
Ngoại trừ chuyện này, gã còn là y sư giỏi nhất của Trấn Ma tỉ.
"Đi đi." Bạch Tử Minh nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu hai người kia đi vào phòng trong.
Ngay sau đó, đột nhiên gã lại phát hiện khóe mắt của vị sư đệ trước mặt đang co giật không ngừng, thân hình cường tráng lập tức đứng lên, xoay người nắm lấy cổ tay của một người trong đó, cất giọng nói chứa đầy hàn ý: "Sao các ngươi lại ở chỗ này?"
Bị đôi mắt sắc bén đầy tính sát phạt kia chăm chú nhìn vào, cũng giống như đang bị một con mãnh thú hung hãn chằm chằm theo dõi, trái tim của Lưu Tu Kiệt và Lý Tiểu Nhị đều ứ máu, cái bình sứ trên tay vang lên tiếng leng keng leng keng.
Bọn họ cất giọng, trong âm điệu còn mang theo vài hơi thở gấp: "Phương... Phương đại nhân...'
Không chờ hai người bọn họ nói xong, Phương Hằng cũng chẳng để ý đến chiếc châm nhỏ còn ghim trên cánh tay phải, đã bứt người, xông vào gian phòng bên trong.
Từ trước đến nay, y quán của Bạch sư huynh chỉ tiếp đãi Thiên Tướng hoặc những người bị trọng thương mà y phường nơi khác không thể chữa trị được, trong đám người này, cũng chỉ có Lý Tân Hàn, thân là chuẩn Thiên Tướng mới đủ tư cách nhận được loại đãi ngộ này mà thôi.
Quả nhiên... Phương Hằng vừa vén rèm lên, đã nhìn thấy Lý Tân Hàn bị quấn thành bánh chưng, đang nằm trên giường.
Đồng tử trong mắt gã thoáng co lại, hàm răng cắn chặt, liên tục bước nhanh đi, hưng hăng kéo đối phương lên, nghiêm nghị nói: "Người đâu?"
Vất vả lắm, khuôn mặt Lý Tân Hàn mới khôi phục lại một chút huyết sắc, bị hành động thô bạo của đối phương ảnh hưởng, đã trở nên trắng bệch rồi, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, nhưng chỉ lạnh lùng phát ra mấy chữ: "Ngươi có bệnh hả?"
"Ta hỏi ngươi... Giọng nói của Phương Hằng lập tức trở nên trâm thấp giống như nặng cả ngàn quân, bàn tay đột ngột phát lực, sắc mặt tối tăm hỏi lại một lần nữa: "Người đâu?"
Bỗng nhiên, một cây ngân châm phóng đến, chuẩn xác không một sai lầm, trực tiếp đâm vào đại khiếu của gã.
Cảm giác bủn rủn không chút dấu hiệu ập tới, Phương Hằng bị ép phải buông Lý Tân Hàn ra, bước chân lảo đảo lui về phía sau, mất thăng bằng dựa vào tường, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía thanh niên bên ngoài.
Bạch sư huynh thu hồi hộp châm, hành động đầu tiên là phất tay ra hiệu cho hai người Lưu Tu Kiệt đang tức giận đùng đùng đi ra ngoài, sau đó mới liếc mắt nhìn Phương Hằng nói: "Tới đây chậm rãi nói xem, ngươi đang tìm ai?"
Phương Hằng đến gần gã ngồi xuống, mới trầm giọng nói: "Thẩm Nghị, ta sợ hắn đã xảy ra chuyện rồi."
"Ai là Thẩm Nghi?" Bạch Tử Minh thu hồi ánh mắt hỏi.
Mãng hán này thở dài, bắt đầu kể cho đối phương nghe từ những lời Lâm sư tỷ nói, mãi cho đến lúc Thẩm Nghi rời khỏi Tổng Binh phủ, chuyện lớn chuyện nhỏ, đều chậm rãi nói ra. "Cho nên cánh tay của ngươi đã bị hắn đánh gãy?" Bạch Tử Minh mỉm cười đầy cảm giác thú vị.
"Là ta quá mức sơ suất thôi." Phương Hằng nhắm mắt lại, hoàn toàn không muốn nhắc đến đề tài này.
"Nói cho cùng, đệ cũng chướng mắt với hắn, đi thì đi, tìm hắn làm gì?" Bạch Tử Minh cũng không quá để ý đến chuyện đó.
Chung quy lại, Thanh châu này quá lớn, thiên tài nhiêu vô số kể, các loại kỳ ngộ tâng tầng lớp lớp, ngay cả một người trời sinh thần đồng, chỉ trong vòng một ngày đã nắm giữ được phương pháp xem mạch cũng không tính là thần kỳ.
"Đệ tử do sư tỷ tiến cử, giữ hay không là do sư phụ quyết định. Chướng mắt với hắn là chuyện của ta, nhưng tuyệt đối không thể vượt quá khuôn phép." Phương Hằng cố gắng khống chế cánh tay phải của mình, nói.
"Ngày đó, đệ không giữ hắn lại, sư phụ cũng sẽ không giữ hắn lại." Bạch Tử Minh cười nhạt một tiếng, lại như có điều suy nghĩ, đưa mắt nhìn vào trong phòng.
Trấn Ma ti không phải là Trấn Yêu ti, những phạm vi quản hạt của nó lại có liên quan đến cả yêu và ma. Và xét trên một phương diện nào đó, võ phu cũng có thể coi là ma, chỉ khác một cái tên thôi, và chỗ nào cần thì người của Trấn Ma ti đi tới ổn định chỗ đó.
Trấn Ma ti dùng đồ đao mở đường, lại dùng trọng bảo lợi dụ, từ đó hội tụ được gần như toàn bộ đám đệ tử của Thanh châu vào bên trong. Xét cho cùng, nơi này cũng có võ học và bảo đan tốt nhất.
Sau khi hội tụ được đám người kia đầu nhập vào mình, Trấn Ma tỉ lại sai khiến bọn họ đi trảm yêu trừ ma, nhằm tiêu hao hai bên, mãi cho đến khi đạt được một loại cân bằng vi diệu.
Về phần những môn phái thế gia không muốn đệ tử đưa tới...
Tùng Hạc môn kia chính là ví dụ tốt nhất.
Võ phu giang hồ hung hăng ngang ngược, chuyện bọn họ làm cũng không hơn yêu ma ấy bao nhiêu.