Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 126 - Chương 126: Đến Cửa Tặng Lễ, Cúi Người Xin Lỗï!!

Chương 126: Đến Cửa Tặng Lễ, Cúi Người Xin Lỗï!! Chương 126: Đến Cửa Tặng Lễ, Cúi Người Xin Lỗï!!Chương 126: Đến Cửa Tặng Lễ, Cúi Người Xin Lỗï!!

Phải biết rằng, năm đệ tử của Tổng binh, không một người nào có xuất thân từ thế gia môn phái, gia thế mạnh nhất trong đó cũng chỉ là một thương nhân bán tơ lụa, Trấn Ma tướng quân của mười hai quận bên ngoài cũng thế.

Phía sau không có chỗ dựa, chỉ có thể cậy nhờ vào triều đình, có gan liều mạng giết yêu trấn ma, đây chính là tiêu chuẩn quan trọng nhất để sư phụ thu đồ đệ.

So sánh với những tiêu chuẩn này, thiên tư lại bị xếp sau.

Nói cho cùng, chỉ cân chịu bỏ ra tài nguyên đập vào, thì trừ phi đối phương thật sự là một vị thiên tài mấy trăm năm cũng khó gặp một lần, hoặc thật sự là một tên đầu heo không thể đào tạo nổi, học một môn võ công bình thường cũng mất đến mấy chục năm, thì những thứ khác cũng chẳng khác biệt là mấy.

"Bất kể như thế nào, quyết định này cũng không thể do ta ra được, huống chi, Lâm sư tỷ muốn giữ hắn lại, vốn không phải vì chuyện tiến cử... Bách Vân huyện xảy ra vấn đề, hắn không thể chạy loạn được." Phương Hằng đứng lên, trực tiếp rút cây châm nhỏ trên cánh tay xuống, chắp tay nói: "Ta là một kẻ thô lỗ, mong sư huynh chỉ dạy cho ta."

Bạch Tử Minh ngước mắt nhìn lên nói: "Thuyết nhân thoại, tố nhân sự." (Nói tiếng người, làm chuyện mà một con người nên làm)

Phương Hằng ngây người hỏi lại: "Có thể nói cặn kẽ một chút hay không?”

".." Bạch Tử Minh bất đắc dĩ thở dài: "Đến cửa tặng lễ, cúi người xin lỗi... Tự mình cẩn thận một chút, đừng trở về gây họa cho bảo dược của ta nữa. Ngươi cũng không phải Thiên Tướng, tiên thuốc rất đắt, đều phải khấu trừ từ chỗ của ta đó."

"Ta đã nhớ kỹ, đa tạ sư huynh dạy bảo."

Phương Hằng như hiểu ra, lập tức quay người rời khỏi phòng trúc, nhìn hai người đang ngồi xổm bên ngoài, do dự một chút mới nói: "Xin hỏi..."

"Xin hỏi?" Lưu Tu Kiệt vô cùng kinh ngạc đứng lên.

"Thẩm Nghi đang ở nơi nào?" Phương Hằng nhíu mày, gã không quá quen khi nói mấy câu kiểu này.

"Ở ——" Lưu Tu Kiệt lập tức vươn tay chỉ tới theo bản năng, lại bị Lý Tiểu Nhị ở bên cạnh kéo mạnh cánh tay.

Mẹ nó, tên này quá khách khí rồi, khiến bọn họ suýt chút nữa đã quên gã chính là một tên cuồng võ đạo.

Lúc trước khi giao thủ, chỉ thiếu một chút xíu nữa là người này đã đánh chết Lý đầu nhi đó.

Phương Hằng lạnh nhạt liếc nhìn hai người một cái, sau đó đi ra bên ngoài.

Một lúc lâu sau, bóng người cường tráng ấy chậm rãi bước vào biệt viện, đứng trước cánh cửa phòng duy nhất còn đang đóng chặt kia.

Gã suy nghĩ hồi lâu, mới quyết định đưa tay gõ cửa.

Thùng thùng thùng...

Người ra mở cửa là một vị tráng hán bụng bự, cao hơn gã cả cái đầu.

Trương đồ tể còn đang buồn ngủ, khẽ dụi dụi con mắt, nhìn thanh niên tay trái cầm quýt, tay phải xách thịt khô đang đứng trước mặt mình, giọng nói có chút kinh ngạc hỏi: "Xin hỏi ngài là vị nào? Đây là... đi thăm người thân sao?"

Thanh niên kia không để lộ một chút cảm xúc nào, chỉ lạnh nhạt nhả ra hai chữa: "Phương Hằng."

Trong nháy mắt khi cái tên này được nói ra từ trong miệng đối phương, Trương đồ tể lập tức ngây người, đầu óc lại chìm vào mơ hồ. Mãi về sau, khi ông ta dân dần tỉnh táo lại, vẻ mờ mịt trên khuôn mặt đầy râu xôm kia đã nhanh chóng bị nỗi sợ hãi bao trùm.

Bởi vì cũng giống như Lâm Bạch Vi, cái tên Phương Hằng này cũng là một giai thoại được người ta đồn âm lên trong giang hồ.

Người này... dùng một đôi tay trần có thể trấn áp núi sông.

Số yêu ma chết dưới chân đối phương, đã đủ để đắp thành một ngọn núi thịt.

Người này còn được Tổng binh Thanh châu coi trọng, thu làm quan môn đệ tử, còn luyện thành một môn tuyệt học bất thế.

Cho nên... Nhân vật như vậy đến nhà bái phỏng lại chỉ xách theo mấy quả quýt thế này?

Tuy Trương đồ tể rất tự tin nhưng ông ta cũng không cho rằng đối phương đến đây để tìm mình, vì vậy mới lúng túng nói: "Hồi bẩm sai gia, tiểu nhân chỉ ở nhờ trong này thôi, chủ nhà đã đi ra ngoài rồi."

"Hắn đi đâu vậy?" Phương Hằng cố gắng kiềm chế cảm giác nóng ruột trong lòng.

"Hắn..." Trương đồ tể chép miệng, rồi đưa tay chỉ về phía cửa viện: "À, đã mang cơm về rồi."

Phương Hằng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú mặc bộ áo mỏng trên người, đeo một thanh đao màu đen bên hông, đang mang theo hai hộp cơm, chậm rãi bước vào trong viện. Chẳng những toàn thân hắn không hề bị thương, ánh mắt càng trong suốt thâm thúy, mà số vân văn trên ống tay áo cũng biến thành hai đường rồi.

"Thẩm đại nhân, có người tìm!" Đột nhiên Trương đồ tể hô to một tiếng.

Ông ta không cần biết người trước mặt tới đây để thăm thân thích hay là để gây sự, ít nhất cũng phải hô lớn trước, để cho Thẩm Nghi có thời gian phản ứng.

Nhưng theo suy đoán, hẳn là người trước mặt không đến để gây sự... Bởi vì nếu đối phương đến để gây sự thật, thì e rằng ông ta đã nằm xuống ở chỗ này từ ban nấy rồi.

Thẩm Nghi thoáng ngẩn người nhìn về phía trước. Trên thực tế, hắn đã sớm cảm ứng được sự tồn tại của Phương Hằng rồi, chủ yếu là không ngờ đối phương lại mang theo mấy món kia tới.

Hắn không nhanh không chậm đi vào trong phòng.

"Có việc gì?" Thẩm Nghi cho rằng lần trước mình đã nói rất rõ ràng rồi. Hai người bọn họ vốn chẳng có quan hệ gì, nhưng cũng không thể nói là thù hận được. Bởi vậy, sự xuất hiện của đối phương ở nơi này, quá là kỳ lại

Trương đồ tể âm thầm lo lắng nhìn sang.

Đúng là khi còn ở Bách Vân huyện, Thẩm Nghi luôn bày ra dáng vẻ bất cần đời, dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì như hiện tại, nhưng vì sao khi tới Thanh châu rồi, hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ, không nóng không lạnh đó chứ?

Nếu có được cơ hội móc nối quan hệ với Phương Hằng, không phải chuyện giao ma trên Thanh Phong sơn kia đã được giải quyết êm đẹp rồi sao?

Dựa vào bản lĩnh của đối phương, tùy tiện đưa ra một cái lệnh điều động cũng có thể giúp hắn chuyển nguy thành an rồi?

"Phù." Phương Hằng hít thở đều đều lại, trực tiếp nhét mấy thứ mình vừa mang đến vào tay Trương đồ tể. Sau đó, gã nheo mắt, cố gắng chọn lọc từ ngữ, rồi chắp tay nói: "Ta có đi hỏi thăm, đã biết ngươi được Lý Tân Hàn đưa về từ Bách Vân huyện."

"Thì sao cơ?" Thẩm Nghi không quá hiểu mấy chuyện này.

"Ngươi không hiểu nhiều về Thanh châu, lại bị hắn mê hoặc bên tai, chuyện này vốn không phải lỗi của ngươi, là ta mạo muội rồi."

Trong lúc nói chuyện, Phương Hằng hơi cúi người xuống, nói thêm: "Hôm nay ta đến đây, một là xóa bỏ hiểu lầm, nói lời xin lỗi."
Bình Luận (0)
Comment