Chương 127: Ta Nghĩ Không Ra!
Chương 127: Ta Nghĩ Không Ra!Chương 127: Ta Nghĩ Không Ra!
Trương đồ tể nghe đến đây, không nhịn được lập tức há to miệng, ngay cả hô hấp cũng thoáng ngưng lại một lát.
Xin... Xin lỗi?
Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn lại, chú ý thấy thân thể đối phương dần dần trở nên căng thẳng đến run rẩy, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Quả nhiên... Phương Hằng lại một lần nữa đứng thẳng như ban đầu, hai bàn tay tách ra, năm ngón tay siết chặt, châm chậm phun ra một hỏi trọc khí.
Hẳn là gã đã làm xong toàn bộ những chuyện Bạch sư huynh giao phó rồi... Chỉ thấy ánh mắt Phương Hằng lóe sáng, bên trong là một mảnh nóng rực: "Thứ hai là bù đắp sai lâm, đưa ngươi quay về, nếu ngươi vẫn không chịu, ta chỉ có thể cưỡng ép ra tay, chờ sau khi trở về, lại nói lời xin lỗi."
Trong lúc nói, khí tức mãnh liệt đã nhanh chóng lan tràn, ngay cả không khí cũng trở nên khô nóng.
"Mẹ kiếp." Trương đồ tể ngậm miệng lại, sắc mặt chuyển thành quái dị.
Vậy đấy, tới cuối cùng vẫn là đến gây sự mài
Cả người ông ta trở nên cứng ngắc, nhưng vẫn cố gắng đưa bàn tay ra sau thắt lưng tìm kiếm một hồi, thuận tiện cũng dùng khóe mắt liếc sang bên cạnh, trong lòng có chút bất đắc dĩ không biết nên nói gì mới đúng.
Từ khi quen biết Thẩm Nghi, ông ta chưa từng thấy hắn có một ngày yên ổn mà không có thị phi tìm tới tận cửa, ngược lại, chẳng những phiền phức cứ nối đuôi nhau tiến đến, mà lần sau còn trầm trọng hơn lân trước nữa.
Trước đó, ông ta còn có thể ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng lần này... sợ rằng có liều cái mạng cũng khó mà ngăn cản được địch nhân.
Rốt cục, bên tai cũng vang lên giọng nói quen thuộc kia, hắn ... chẳng những không hê hoảng loạn như ông ta đang tưởng tượng, ngược lại trong âm điệu còn mang theo vài phần tùy ý: "Không cần rào trước đón sau thế đâu, lần sau muốn đánh có thể nói thẳng."
Thẩm Nghi nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn lên bàn, lại khoanh tay mà đứng, dáng vẻ không chút đề phòng, khiến trong mắt Phương Hằng cũng nhiều thêm vài phần khác thường. Gã lập tức cười tự giễu một tiếng: "Mấy thứ như thanh danh này, đúng là ném đi một lân, sẽ rất khó mà nhặt về được." Lời còn chưa dứt, gã đã hóa thành một luồng tàn ảnh biến mất tại chỗ.
Lần này, gã tuyệt đối sẽ không nương tay nữa, nhất định phải tự mình lấy lại thứ mà bản thân đã ném đi kia.
Khí tức hùng hậu thuộc về Ngọc Dịch cảnh trung kỳ lập tức càn quét khắp nơi trong phòng, ép cho người ta không thở nổi!
"Ta cho rằng lần trước ta chủ quan, sẽ cho ngươi một bài học." Phương Hằng lập tức xuất hiện sau lưng Thẩm Nghị, đôi con ngươi bình lặng như giếng cổ, đường cong cơ bắp cuồn cuộn ẩn chứa lực đạo vô cùng kinh khủng.
Tiệt Mạch, Cầm Long!
"Yên tâm, tay nghề của Bạch sư huynh rất tốt, chỉ có chút đau, vừa vặn có thể nhớ lâu hơn.”
Lời nói vừa rơi, vô số những đường kinh mạch rậm rạp chỉ chít trên thân thể Thẩm Nghi lập tức hiện lên trong mắt gã.
Toàn lực xuất thủi
Song chưởng của Phương Hằng mang theo uy thế vô biên vô hạn, âm âm đánh tới!
Thẩm Nghi thoáng xoay người lại, động tác tương tự đối phương, nhưng so với Phương Hằng, lại càng thêm thoải mái tự nhiêu.
Tốc độ không tính là nhanh, chỉ vừa vặn nhanh hơn đối phương một chút.
Trong chớp mắt, đầu ngón tay hắn đã sớm rơi xuống hai cánh tay của Phương Hằng, lại lập tức hóa chưởng thành quyền, một đòn Bài Vân Trường Quyền không chút hoa mỹ, dứt khoát khảm lên ngực gã.
Bành! Tiếng vang nặng nề truyên đến, Phương Hằng hung hăng bay ra ngoài, còn lăn vài vòng dưới đất. Hai tay đều vô lực rủ xuống bên người, thoáng run rẩy không ngừng.
Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt, không để cho gã có bất cứ cơ hội phản ứng nào.
Phương Hằng yên tĩnh nằm dưới đất, lặng lẽ nuốt cảm giác tanh ngọt trong miệng xuống, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lên trời, trực tiếp rơi vào trầm tư: "..."
Trong phòng, Thẩm Nghi sửa sang lại cổ áo, lập tức ngồi xuống bên cạnh bàn, mở hộp cơm ra, lấy hai đôi đũa tới, đưa một đôi trong đó cho Trương đồ tể, bình thản mở miệng: 'Ăn cơm."
Gã râu xôm đưa mắt nhìn bên ngoài, lại chuyển hướng nhìn về phía Thẩm Nghi, tới cuối cùng, ánh mắt lại rơi xuống đôi đũa trong tay hắn. Ngũ quan dần trở nên vặn vẹo, ông ta dùng sức túm chặt lấy hàng râu mép của mình, hai mắt trợn to, trong đầu đang cố gắng suy tư, muốn tìm cho cảnh tượng trước mắt một cái nguyên nhân hợp lý...
Trong tình huống này, chỉ có hai trường hợp có thể xảy ra, hoặc là Phương Hằng không phải Phương Hằng, hoặc là Thẩm Nghi không phải Thẩm Nghị, tuyệt đối không còn trường hợp nào khác nữa.
"Lấy cho ta quả quýt."
"Ừ.' Trương đồ tể bị lời nói của tên đối diện cắt ngang mạch suy nghĩ, chỉ biết im lặng đưa một quả quýt qua.
Đột nhiên trong đầu ông ta lại nhớ đến một câu Trần Tể từng nói.
'Người như hắn, có biết cái gì cũng chẳng lạ thường. '
Thẩm Nghi bóc vỏ quýt, dùng khóe mắt liếc nhìn Phương Hằng đang nằm trong sân.
Nếu đối phương đã nói có người chữa trị được, thì lân này, hắn dứt khoát ra tay hơi nặng một chút, ít nhất là trong vòng hai tháng, tên ngốc này đừng hòng nhúc nhích nữa.
Tên cuồng luyện võ này, không đánh phục gã, thì vê sau còn không biết bản thân sẽ phiên phức đến cỡ nào.
Phải biết rằng, sau khi được ngọc lộ uẩn dưỡng toàn thân, ở thời điểm hiện tại, chẳng những khí tức nội tình của Thẩm Nghỉ đã gia tăng, mà là toàn bộ các phương diện thực lực của hắn đều đã gia tăng, đó là chưa kể đến Giao Ma Chi Lực tăng phúc...
Cho nên ở trong mắt Thẩm Nghi, tốc độ của Phương Hằng bên kia quá chậm, sức lực lại yếu, ngay cả chiêu thức của gã cũng là thứ hắn quen thuộc nhất, thì đối mặt với hắn, đối phương khó mà giành chiến thắng được!
Hơn nữa, hắn đến Trấn Ma ti là để giết yêu, tên kia muốn nhốt mình trong viện làm gì?
Nếu thật sự bị giao ma đi tới trả thù, đến lúc ấy, hắn muốn khóc cũng không biết nên khóc như thế nào mất.
Một lát sau, Phương Hằng mặt không biểu cảm, giấy giụa đứng lên, nhổ đống bọt máu trong miệng xuống, sau đó để mặc cho hai tay buông thõng đi vào trong phòng. Gã trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bàn, câu đầu tiên nói ra lại là: "Ta nghĩ không ra."