Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 128 - Chương 128: Ngươi Là Người Thông Minh...

Chương 128: Ngươi Là Người Thông Minh... Chương 128: Ngươi Là Người Thông Minh...Chương 128: Ngươi Là Người Thông Minh...

"Ta cũng nghĩ không ra." Trương đồ tể nhìn gã với ánh mắt đầy đồng cảm, ông ta câm một cái đùi gà lên: "Tay ngươi làm sao vậy? Có ăn không?"

Phương Hằng hé miệng, cắn một miếng đùi gà vừa được đối phương đưa tới, dùng sức nhai nuốt.

Thẩm Nghi gắp rau xanh cùng một miếng cơm lên, vừa nhai kỹ vừa chậm rãi nhìn qua, hỏi: "Còn không đi chữa thương đi?"

"Hôm nay không thể đi được." Phương Hằng nhớ đến lời Bạch sư huynh dặn dò trước lúc mình rời đi, mới đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, nói: "Ta ngủ một đêm, ngày mai sẽ đi.'

Bóng lưng ấy có chút cô đơn.

Vừa đi tới cửa, bỗng nhiên gã thoáng quay đầu, sắc mặt đỏ lên: "Ngươi có cảm thấy lời ta nói lúc trước rất buồn cười hay không?"

Thẩm Nghi buông đũa xuống, thành thật đáp: "Không có, các ngươi là thiên tài, thiên tài đều có chút ngạo khí, đây vốn là chuyện rất bình thường."

"Chẳng lẽ ngươi không phải thiên tài? Vì sao ngươi không có ngạo khí?" Trên mặt Phương Hằng xẹt qua một tia nghi hoặc.

"Đương nhiên là ta không phải." Thẩm Nghi duõi lưng một cái, trên đời nào có thiên tài phải học Phục Yêu Đao Pháp tới ba mươi năm?

Nghe vậy, Phương Hằng trâm mặc hồi lâu, trong ánh mắt dân dân có thêm một tia cung kính.

Thì ra trong mắt những hạng người thiên tư tung hoành chân chính, đám người như gã cũng chỉ là kẻ cậy tài khinh người, làm trò hê cho người trong nghề mà thôi, không biết khiêm tốn, buồn cười biết bao.

"Nếu không phải sinh ra sớm hơn mười năm, lại có sư môn rồi, Phương mỗ nguyện tôn ngươi làm sư phụ.

Nói xong những lời này, gã lập tức mang theo hai cánh tay buông thống của mình, đi sang phòng bên cạnh, chỉ để lại Thẩm Nghi với một chút rối rắm, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Hắn mím môi trâm ngâm hồi lâu mới phản ứng lại... hình như đối phương hiểu lầm ý của mình rồi.

"Những phương pháp tôi thể có gì bất đồng?" Trong sân, Thẩm Nghi đang tản bộ tiêu cơm theo thói quen, chợt mở miệng hỏi.

"Khá là nhiều đấy, giống như Kim Cương môn lấy khí tôi thể, còn có tích thực tôi thể, tỉnh huyết tôi thể..."

(Tích thực ở đây có nghĩa là ăn quá no, tích lũy thức ăn, nhưng cũng có thể hiểu là bỏ ăn theo nghĩa vì ăn quá no, làm rối loạn tiêu hóa, sinh ra bệnh chán ăn, bỏ ăn... )

Trương đồ tể hiểu rất rõ về chuyện này, lập tức mở miệng nói lưu lưu loát loát: "Nhưng dưới tình huống bình thường, khi đạt đến Ngọc Dịch cảnh, có rất ít những môn võ học tương tự, cho nên phần lớn những pháp môn tôi thể kia đều là võ học sơ cảnh."

"Vì sao?" Thẩm Nghi không hiểu lắm.

Hắn dùng mấy loại pháp môn này có cảm giác chúng khá ổn, tức là tu nội tức, cũng là tu thân thể, chẳng phải đã nghiền ép địch nhân cùng cảnh giới rồi sao? Vì sao lên Ngọc Dịch cảnh lại có ít những pháp môn tương tự chứ?

"Bởi vì thọ mệnh." Trương đồ tể nhún vai nói: "Trước khi bước vào Ngọc Dịch, con người chỉ có chừng trăm năm thọ nguyên, nhưng đột phá Ngọc Dịch là có thể kéo dài thêm trăm năm tuổi thọ, sau khi viên mãn lại có thêm trăm năm nữa, mà phương pháp tôi thể, có lẽ chúng sẽ khiến thực lực của ngươi có thể sánh ngang với Ngọc Dịch, nhưng không có thiên địa khí tức uẩn dưỡng ngũ tạng lục phủ, nó sẽ không giúp ngươi gia tăng tuổi thọ."

"Nếu kiêm tu cả hai loại, đột nhiên ngươi sẽ cảm thấy loại công phu hao tổn thời gian và công sức này rất là gân gà, học nó, không bằng đi học thêm mấy môn khinh công quyền chưởng mới là thực tế."

Được một câu này nhắc nhở, Thẩm Nghi có chút đăm chiêu gật gật đầu.

Có lẽ do những gì bản thân từng trải qua trong quá trình thôi diễn võ học lúc trước, mới mang đến cho Thẩm Nghi một loại cảm nhận, đó là thọ nguyên của yêu ma mà Kim Dương Bát Bảo Huyên Thân cần, ít hơn rất nhiều so với những loại võ học Ngọc Dịch cảnh khác.

Trên thực tế, hắn luyện môn võ học này đến trình độ viên mãn cần hơn bốn mươi năm, và những người khác, không cần biết thiên tư của người ta như thế nào, nếu không mượn dược lực, cũng cân một khoảng thời gian dài y như vậy.

Nhưng những môn võ học khác thì không giống.

Nói chính xác hơn, chỉ có hắn tuy luyện chúng tương đối chậm mà thôi, những người khác tu luyện chúng đều rất nhanh, ít nhất là nhanh hơn tu luyện Kim Dương Bát Bảo Huyền Thân. Ngay lúc hai người đang nói chuyện phiếm ở bên cạnh cây đại thụ, đột nhiên một bóng người vội vàng tiến vào biệt viện.

Lý Mộ Cẩn đi tới cái bàn đá bên dưới tàng cây ngồi xuống, nhanh chóng lấy một phong văn thư ra, cũng không để ý đang có một vị tráng hán xa lạ ở đây, trực tiếp nhìn về phía Thẩm Nghị, nói: "Ngươi có phiền phức rồi."

Vẻ mặt nàng vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không có ý đùa giỡn: "Ngươi có biết chuyện ở Thanh Phong Sơn gần đây không?”

Vốn nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ đến gần, Trương đồ tể còn nháy mắt, dùng khuỷu tay huých Thẩm Nghi một cái, nhưng nghe được lời này, gương mặt ông ta chợt biến sắc.

Lý Mộ Cẩn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nốn của Thẩm Nghi, chợt phát hiện đối phương vẫn bình thản như thường, không để lộ ra một chút cảm xúc khác thường nào cả, mới khẽ thở dài một hơi nói: "Xem ra là ngươi biết rồi. Ta mới nhận được tin tức, tướng quân Lâm Giang quận vừa hạ lệnh điêu động thêm năm trăm giáo úy ngoại doanh, ngoại trừ Tân Hàn và Mã Đào đang dưỡng thương, mấy người chúng ta đều có tên trong danh sách."

"Từ trước đến nay, nhà ta và Thanh Phong sơn vẫn luôn qua lại thân thiết, nguồn gốc sâu xa... Phụ thân ta sẽ không để chúng ta đi đâu."

"Huống chi đã nhiều năm rồi, Thanh châu cũng chưa từng xảy ra chuyện bao vây tiễu trừ cường giả Ngưng Đan cảnh, trận này hung hiểm thật lớn, ai cũng không dám cam đoan quá trình này sẽ phát sinh biến cố trâm trọng tới cỡ nào."

Lý Mộ Cẩn chậm rãi lật văn kiện trong tay ra, ánh mắt lóe lên.

"Trong nhà có mời người tới viết một cái lệnh điều động, coi như đi giải sâu."

Trên danh sách, Lý Mộ Cẩn, Lưu Tu Kiệt, Lý Tiểu Nhị đều đã có tên, chỉ còn một chỗ trống cuối cùng.

"Ngươi là người thông minh, lại có ân cứu mạng với chúng ta, ta không muốn quanh co lòng vòng thêm nữa, việc này không phải ta có thể làm chủ... Hãy đi theo ta nhé."
Bình Luận (0)
Comment