Chương 129: Ty Chức Lĩnh Mệnh!
Chương 129: Ty Chức Lĩnh Mệnh!Chương 129: Ty Chức Lĩnh Mệnh!
Lý Mộ Cẩn chỉ nói hai - ba câu, đã bày ra thực lực của thế gia vô cùng đầy đủ. Ngay cả Trấn Ma tướng quân tự mình điều người, bọn họ cũng có biện pháp để thoát ra từ sớm.
Đối với những giáo úy khác, đây chính là chuyện lớn có liên quan đến sinh tử, chỉ có thể phó mặc cho số phận, nhưng đệ tử Lý gia bọn họ lại có lòng dạ thanh thản đi bận tâm tới quan hệ giữa nhà mình với Thanh Phong sơn kia.
"... Trương đồ tể càng nghe càng mơ hồ, vẻ mặt cũng từ vui mừng khôn xiết dần dần trở nên mờ mịt. Ông ta nhìn chằm chằm vào tập văn kiện kia, trong lòng có chút nghi hoặc, rõ ràng đây là một tờ điều lệnh, sao nghe vào tai lại giống khế ước bán mình như vậy?
Thẩm Nghi cúi đầu, nhìn xuống bàn, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, dường như không quá mức kinh ngạc.
Lúc trước, hắn đã mơ hồ đoán được tình huống này rồi, chỉ không ngờ tới nó nhanh như vậy.
Lý Mộ Cẩn nhìn như bình tĩnh, trên thực tế, đáy lòng lại nổi lên từng cơn sóng cuộn, nàng tiếp tục ôn tôn nói: "Tin tức quá gấp, nhiêu nhất chỉ còn nửa canh giờ nữa, Thiên Tướng sẽ cầm thủ dụ tới đây."
Thật vất vả mới có cơ hội như vậy, nàng không định cho đối phương có quá nhiều thời gian suy nghĩ.
Rốt cuộc Trấn Ma ti cũng để lộ ra răng nanh, trực tiếp ép đối phương đến tình trạng không thể lựa chọn được.
Cuối cùng dưới tay Lý Tân Hàn, sẽ có thêm một tên thuộc hạ đắc lực, mà Thẩm Nghi kia ngay cả lý do để sinh lòng trách cứ cũng không có.
Đây là văn thư do Lý gia bọn họ mời người tới viết, các nàng cũng chỉ là một đám tiểu bối, ngoài phục tùng quyết định của người trong nhà, có thể làm gì khác đây?
Những vị cấp trên khác của Trấn Ma ti cũng không phải kẻ ngốc, tại thời kỳ rối ren này, bỗng nhiên lại bị điêu đi, thân phận của Thẩm Nghi ra sao, không cần nói cũng biết.
Đúng lúc này, nàng chợt trông thấy một tia cảm khái trong mắt thanh niên kia. Thẩm Nghi đưa tay về phía văn kiện nọ.
Khóe môi Lý Mộ Cẩn nhiều thêm một ý cười, nhưng rất nhanh ý cười ấy lập tức đông cứng trên mặt. Bởi vì ngay sau đó, Thẩm Nghi dứt khoát gấp tờ văn kiện ấy lại, tùy ý đẩy trở về, thản nhiên nói: "Không thích hợp."
Nghe vậy, lồng ngực Lý Mộ Cẩn lập tức phập phồng lên xuống, nàng nghiến chặt hàm răng, siết chặt cổ tay đối phương, ngước mắt nhìn lên, vẻ mặt lại xuất hiện một chút thất thố hiếm thấy: "Ngươi có thấy mình quá mức kiêu ngạo hay không? Sẽ chết người đấy!"
Dù mọi chuyện có khác xa những gì nàng tưởng tượng cũng được, dù thanh hắc đao kia có ngẫu nhiên xuất hiện trong đầu nàng cũng chẳng sao, nhưng không cần biết như thế nào, chỉ vì hơn thua một lời nói hay tranh giành chút mặt mũi, mà bỏ mặc tính mạng của chính mình, đều là hành vi cực kỳ ngu xuẩn!
Hơn nữa, nhiệm vụ lần này vốn không phải là trảm yêu trừ ma vì dân chúng, mà là tàn sát đối với đệ tử của môn phái đói
Thẩm Nghi rút tay ra, đang muốn nói chuyện, lại nghe một tiếng mở cửa rất nhỏ truyền đến.
Phương Hằng chậm rãi đi ra, cất giọng lạnh nhạt nói: "Chỉ là một tờ điều lệnh mà thôi, lại phải chờ Lý gia các ngươi lén lút mời người đến ghi sao?"
Ánh mắt Lý Mộ Cẩn đảo qua trên người gã, hai mắt không khỏi híp lại.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, trong viện này vẫn còn một người khác nữa.
Đổi lại là người khác mở miệng nói lời này, Lý Mộ Cẩn tuyệt đối sẽ không để ở trong lòng, bởi vì toàn bộ Thanh châu này cũng tìm không ra mấy thế lực có thể điều người từ trên tay Trấn Ma tướng quân rời đi.
Nhưng người trước mắt lại là Phương Hằng.
Trong số những vị đại tướng trấn thủ mười hai quận, sư huynh sư tỷ của gã đã chiếm đi hai vị trí rồi.
"Thì ra là thế, đúng là ta tự tìm mất mặt mà." Lý Mộ Cẩn thu hồi văn kiện kia, một lần nữa nhìn về phía Thẩm Nghi.
Nàng thực sự không ngờ đến nha.
Mấy ngày trước, hai người bọn họ còn đối chọi gay gắt, vì sao đến hôm nay lại trực tiếp trà trộn vào cùng một chỗ?
Thì ra không phải đối phương chỉ lo thân mình, là người nọ đã lặng yên ôm lấy cái đùi to nhất trong Trấn Ma tỉ rồi. So sánh với bên kia, đúng là Lý gia bọn họ không đủ nhìn thật.
Lý Mộ Cẩn chậm rãi đứng dậy, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt nói: "Nếu không cần tới ta nữa, xin cáo từ.'
Phương Hằng đi đến bên cạnh Thẩm Nghị, trong mắt ẩn chứa một tia vui mừng.
Với đối phương, đây chỉ là một hành động tùy ý, nhưng trong mắt gã, người này vừa tiến gần hơn một bước đến giai đoạn bái làm môn hạ của sư phụ rồi...
Bởi vì cả sư huynh sư tỷ, hoặc là chính bản thân gã, đều không có tiền lệ lâm trận rời đi.
Nhưng Phương Hăng nguyện ý đi phá lệ một lần, gã nguyện ý đi tìm Bạch sư huynh nhờ đối phương hỗ trợ.
Nói cho cùng, người này đã chứng thực được dũng khí của mình rồi, thực sự không cần thiết để tiếp tục đi mạo hiểm như vậy.
Trên thực tế, Thẩm Nghi vừa vào Trấn Ma ti được có mấy ngày, ngay cả bổng lộc cũng chưa đến ngày nhận, hoàn toàn không giống gã, kẻ từ nhỏ đã được bồi dưỡng nên, thật vô lý nếu bắt hắn phải đi liều mạng chém giết như vậy.
Mấy người cùng đứng dưới tàng cây, nhưng vẻ mặt lại không giống nhau. Đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến từng chuỗi bước chân dồn dập.
Một Thiên Tướng khoác áo choàng, suất lĩnh hơn bốn mươi vị giáo úy, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa, trong giọng nói mang theo ý vị bá đạo không cho phép kháng cự: "Phụng lệnh điều người, giáo Thẩm Nghi thuộc Trấn Ma ngoại doanh, theo bổn tướng...
Đến đây, lời nói lập tức dừng lại, vị Thiên Tướng nọ cau mày, tâm mắt đảo qua trên người Lý Mộ Cẩn và Phương Hằng, đột nhiên lại có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Gã vốn cho rằng mình đi tới nơi này, để dẫn một tên giáo úy nho nhỏ rời đi, ai mà biết lại gặp được nhiều người quen như vậy?
Lý Mộ Cẩn trâm mặc không nói. Phương Hằng hít sâu một hơi, có chút mất tự nhiên há miệng. Gã cực kỳ ít giao lưu với người ta, đây tuyệt đối là lân đầu tiên ra mặt muốn nói giúp cho một người. Đáng tiếc, chưa đợi gã nói ra khỏi miệng, lại thấy Thẩm Nghi hơi nghiêng người, dùng vỏ đao bên hông đập cho Phương Hằng phải nuốt lời muốn nói trở về.
Sau đó, hắn bình tĩnh đi vê phía cửa viện, đứng giữa đông đảo nhóm giáo úy, dõng dạc nói: "Ty chức lính mệnh."