Chương 130: Quan Kiếm Hạp!!
Chương 130: Quan Kiếm Hạp!!Chương 130: Quan Kiếm Hạp!!
Thật ra chuyện này cũng không quanh co lòng vòng như Phương Hằng và Lý Mộ Cẩn đã nghĩ.
Suy nghĩ của Thẩm Nghi đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Hắn chỉ nghĩ rằng, nếu không thể tận mắt nhìn thấy con Ác Giao nọ chết đi, thì bản thân hắn sẽ không yên ổn nổi. Thử nghĩ mà xem, nếu bản thân biết rõ có một con yêu ma Ngưng Đan cảnh đang núp ở chỗ tối, bất cứ lúc nào cũng có thể xông đến xử lý mình, làm sao hắn có thể ăn ngon ngủ yên được?
Vị Thiên Tướng đằng kia thấy vậy, không hiểu sao lại nhẹ nhõm thở ra một hơi. Đương nhiên, gã hoàn toàn không biết hành động của Thẩm Nghi đã làm cho ba người trong sân đều trở nên ngây dại.
Trương đồ tể và Phương Hằng liếc mắt nhìn nhau: "..."
Lý Mộ Cẩn đưa mắt nhìn Thẩm Nghi đang đứng trong đám người, bỗng nhiên nhịp thở lại có chút dồn dập hẳn lên.
Có lẽ do hoàn cảnh sống mà bản thân đã trải qua từ nhỏ, khiến nàng cảm thấy bắt cứ người nào cũng phải dựa vào một thứ gì đó, nếu không trong lòng sẽ không yên tâm nổi.
Mà ngay cả hành động đùn đẩy qua lại của đối phương, cũng chỉ vì tranh thủ lợi ích lớn hơn cho mình mà thôi.
Nhưng tại thời điểm này, đột nhiên trước mắt nàng lại hiện ra cảnh tượng lúc trước. Một người mặc y phục màu đen vốn đã trực tiếp đuổi theo bóng người chạy vào trong núi rừng kia lại xuất hiện, cả người nhuốm máu, tùy ý rút lưỡi đao màu đen bóng loáng của mình lên quá đầu.
Thì ra từ đầu tới cuối, cả Lý gia lẫn Tổng binh đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của đối phương...
Nàng dùng sức cắn môi, đưa mắt nhìn nhóm giáo úy kia dần đi xa, trong mắt vừa có thêm một tia mất mát không thể nhìn thấy rõ.
Lâm Giang quận, Thanh Phong sơn.
Quan Kiếm hạp. (khe núi tên là Quan Kiếm)
Mấy chục con yêu mã cường tráng ngày đêm chạy không ngừng nghỉ, bốn vó tung bay, làm dấy lên từng luông khói bụi.
Sau một tiếng thở dài, vị Thiên Tướng mặc chiếc áo khoác màu đen nhẹ nhàng xoay người xuống ngựa, đưa mắt nhìn về phía dãy lều trại được xếp hàng chỉnh tê phía trước.
Đang vào buổi bình minh, lửa trại dính chút sương, đống than củi màu đen bắn ra những tiếng đôm đốp, không ngừng bốc lên từng luông khói trắng.
Khoảng mười thi thể của Kim Điêu giáo úy được thu thập lại, trên người đầy những vết kiếm, da tróc thịt bong, có vết còn sâu đến mức có thể nhìn rõ cả xương.
Hồng Lỗi dắt yêu mã đi tới, mí mắt thoáng run rẩy.
Nếu nói nhóm giáo úy ngoại doanh càng giống đám giang hồ du hiệp bên ngoài, bao gồm mấy người với những sở trường khác nhau, cùng liên thủ đi tra án làm việc, thì nhóm giáo úy nội doanh kia lại chính là quân ngũ, trên dưới một trăm người kết thành Trấn Ma Đại Trận, quét ngang Yêu quật thế như chẻ tre.
Một khi xuất hiện thương tổn, nghĩa là tình thế cực kỳ nghiêm trọng, gân như sắp mất đi khống chế rồi.
Có lẽ đã nghe được tiếng vó ngựa, một thanh niên cũng khoác áo choàng như gã, nhưng trên vai có thêu hình Kim Điêu, lập tức bước ra từ bên trong một căn lều vải. Thoạt nhìn người này nhỏ hơn Hồng Lỗi ít nhất là mười tuổi, trên cánh tay phải đang quấn băng, sắc mặt tái nhợt, khí tức phù phiếm.
Người kia có chút bất mãn nhíu mày: "Sao giờ mới tới?"
"Ta còn phải hỏi Triệu Thiên Tướng ngươi một chút đây." Trong giọng nói của Hồng Lỗi ẩn chứa một tia lãnh ý, tay kia đã đặt lên vỏ đao: "Cho ngươi bốn mươi nhân mã, chỉ bảo ngươi tới trông coi Quan Kiếm hạp, không cho môn đồ Thanh Phong tự tiện rời núi, ngươi trông coi kiểu này hả?"
Trong khi nói chuyện, gã lại đưa ánh mắt nhìn mười mấy bộ thi thể kia.
Quan Kiếm hạp này vốn là một vách núi cao, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, môn đồ Thanh Phong sơn muốn xuống dưới, nhất cử nhất động tuyệt đối không thể tránh thoát tai mắt của Trấn Ma tỉ.
Chỉ cần đối phương có dị động, khẳng định là đám người này có đủ thời gian đi bẩm báo lên trên, thỉnh cầu trợ giúp.
"Ta không quen ngẩn người ở chỗ này." Triệu Khang Lâm nhướng mày khinh miệt, cười lạnh nói: "Nếu không phải lão già Nộ Kiếm kia đột nhiên xuất hiện, ta đã sớm dẫn người giết xuyên qua bên kia, đến trước mặt Trần tướng quân, để ngài nhớ kỹ công lao của ta rồi."
Hồng Lỗi nghe vậy, trong lòng cố nén kích động muốn vươn tay tát cho đối phương một cái, rồi đưa mắt nhìn lên núi cao.
Chỉ thấy ngay bên cạnh vách núi đen kia, có một bóng người áo xám đang ngồi khoanh chân trên đó, những sợi bạc thưa thớt trên đầu được dùng trâm gỗ búi lại, đôi con ngươi khép hờ, khuôn mặt tiều tụy, hai tay tách ra, mỗi tay đặt lên một đầu gối, còn có một thanh thiết kiếm bình thường không có gì kỳ lạ đặt ngang bên trên.
Từ nhiêu năm trước, Nộ Kiếm trưởng lão của Thanh Phong môn đã là kiếm khách Ngọc Dịch cảnh viên mãn, cũng là một người rất có danh vọng ở Thanh châu.
Nếu không phải do tuổi già sức yếu, tuổi đã hơn 300, lo lắng bản thân thất bại, nên không muốn lãng phí cơ hội tiến vào Kiếm trì Ngưng Đan quý giá kia, kỳ thật lão vẫn có xác suất để thành tựu cảnh giới Ngưng Đan.
"Dù ta bị thương, nhưng hắn cũng ngấm ngầm chịu thiệt, không có mười ngày nửa tháng, tuyệt không thể hòa hoãn lại được." Trong mắt Triệu Khang Lâm lóe lên vẻ tự đắc.
Gã vốn xuất thân danh gia, sử dụng bí thuật gia truyền, có thể lấy tu vi Ngọc Dịch trung kỳ, trực tiếp vượt cảnh giới đổi thương với một vị tiền bối tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ như đối phương, còn có thể thoát thân trở về, với bất kỳ ai, đây cũng là một thành tích đáng để kiêu ngạo.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của đối phương, cả đám Kim Điêu giáo úy ở bên trong lều trại lẫn nhóm giáo úy ngoại doanh đang cưỡi yêu mã đằng sau Hồng Lỗi, sắc mặt đều có chút khó coi.
Thẩm Nghi vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh như thường nắm lấy dây cương.
Thì ra đây mới là nguyên nhân khiến đám người mình bị cưỡng ép điều động tới.
"Haizzz... ghi công ư?" Hồng Lỗi mở miệng, nhìn đối phương một cái thật sâu rồi nói: "Ngươi chờ trở vê chịu đòn đi."
"Ngươi!" Triệu Khang Lâm nghiến răng, nếu không phải vận khí của gã kém, gặp nạn ở đây, cần gấp nhân mã đi tới đóng giữ, thì một tên Thiên Tướng ngoại doanh như đối phương, cũng dám nói chuyện với gã như vậy sao?
Đúng là thứ không có quy củ.