Chương 131: Tuổi Trẻ Hào Kiệt, Đúng Là Nên Như Vậy!!!
Chương 131: Tuổi Trẻ Hào Kiệt, Đúng Là Nên Như Vậy!!!Chương 131: Tuổi Trẻ Hào Kiệt, Đúng Là Nên Như Vậy!!!
Hồng Lỗi không để ý tới đối phương nữa, lập tức xoay người nói: "Đệ tử ngoại doanh, xuống ngựal
Bốn mươi mấy người đồng loạt hạ xuống đất.
Hồng Lỗi lần lượt đi qua trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói: "Lúc trước đi gấp nên không có thời gian nói chuyện. Phần lớn các ngươi đều không phải là thủ hạ của ta, ta họ Hồng, làm Thiên Tướng ở Trấn Ma ti được sáu mươi năm, tu vi Ngọc Dịch trung kỳ, vẫn luôn làm việc cho Trần tướng quân... Đúng, ngài chính là lão gia tử Trân Càn Khôn hiện đang ở trên đỉnh Thanh Phong sơn kia."
"Ta biết trong lòng các ngươi vẫn còn oán giận, vì sao mình phải đi chùi đít cho đám ngu xuẩn ngốc nghếch ở Thanh châu này?"
"Yên tâm, chỉ cần không phạm sai lầm, chờ sau khi trở về, tất cả đều sẽ được ghi lại một lân công tích Ngưng Đan cảnh."
Lời này vừa nói ra, rốt cục trên mặt của rất nhiều giáo úy cũng nhiều hơn vài phần hưng phấn.
Phải biết rằng, muốn từ nhất văn thăng lên tới nhị văn, bọn họ cần phải tham dự tròn năm lần yêu họa có liên quan tới Ngọc Dịch cảnh, mà muốn từ nhị văn thăng lên tới tam văn, càng phải tham gia hơn hai mươi lần trở lên.
Mà tham dự một lần yêu họa Ngưng Đan cảnh, ít nhất cũng tương đương với hai mươi lần yêu họa Ngọc Dịch cảnh.
Huống hồ, nói là yêu họa Ngưng Đan cảnh, nhưng trên thực tế, bọn họ không cần phải ra tay, chỉ cần thay Trần Càn Khôn tướng quân bảo vệ ngọn núi lớn này là được.
"Thưởng ba bình bảo dược, võ học sơ cảnh thượng phẩm không hạn chế, cộng thêm một bản võ học hạ phẩm Ngọc Dịch cảnh."
"Ba năm bổng lộc, hai tháng nghỉ phép."
Hồng Lỗi xòe bàn tay ra, bắt đầu dùng phần thưởng để kích thích sĩ khí quân mình. Ngay khi nghe được những lời này, đừng nói là đám người khác, ngay cả ánh mắt của Thẩm Nghi cũng phát sinh một chút biến hóa.
Trấn Ma ti này cứng rắn thì cứng rắn thật, nhưng ra tay thì đúng là vô cùng hào phóng.
Lúc còn ở Bách Vân huyện, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ đến những thứ này, vậy mà bây giờ mỗi người trong đội đều có phần cả. "Mà điều các ngươi phải làm chính là thay ta trông coi vách núi này." Hồng Lỗi trâm giọng nhìn xuống, buông thống hai tay, đi đến trước mặt người đầu tiên, lớn giọng hỏi: "Ngươi, họ gì tên gì, cảnh giới như thế nào?”
"Lưu Đại Thiên, sơ cảnh hậu kỳ, am hiểu dùng đao."
"Vương Mãnh, sơ cảnh hậu kỳ, khá thông thạo quyên chưởng."
"Đới Băng, Ngọc Dịch cảnh sơ kỳ, ta... biết dùng kiếm."
Bước chân Hồng Lỗi thoáng chậm lại, ánh mắt dừng lại trên ống tay áo của nữ nhân này một lát, ba đường vân văn kia đúng là chói mắt mà.
Ngọc Dịch cảnh sơ kỳ trẻ tuổi như vậy, đương nhiên không thể là hạng người vô danh.
Gã tùy ý đưa tay về phía thanh trường kiếm bên hông đối phương, Đới Băng lộ vẻ mặt phức tạp, lập tức lui vê phía sau nửa bước, bàn tay bảo vệ bội kiếm của mình.
Hồng Lỗi có chút đăm chiêu suy nghĩ, khóe miệng khẽ giật giật hai cái, nhưng cũng không nói gì thêm, lập tức đi về phía người tiếp theo.
Thanh niên này có thân hình khá cao to, sống lưng thẳng tắp, bên hông có giắt một thanh nghi đao màu đen cũng thẳng tắp y như chủ nhân của nó, trên người mặc một bộ y phục màu đen vô cùng vừa vặn, giống như được người ta trực tiếp dựa vào kích cỡ mà làm theo yêu cầu của hắn vậy.
Ngũ quan đoan chính tuấn tú, ngoại trừ làn da khá là trắng, rất khó tìm được bất cứ khuyết điểm nào.
Ánh mắt Hồng Lỗi đảo qua hai đường vân văn trên ống tay áo đối phương, chậm rãi hỏi: "Sơ cảnh viên mãn?”
Thẩm Nghi lắc đầu, thản nhiên nói: "Ngọc Dịch cảnh."
Lời nói vừa dứt, đám giáo úy xung quanh đều ô lên.
Ngay cả nhóm đệ tử Thanh châu kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi ô lên kinh ngạc. Bởi vì dựa theo tình huống bình thường, võ phu có thể đột phá Ngọc Dịch vào lúc mình bảy - tám chục tuổi, đã được coi là một vị cao thủ tọa trấn một nhà rồi. Nói cách khác, muốn đạt đến Ngọc Dịch sơ kỳ vào năm ba mươi tuổi, thì phía sau người kia tuyệt đối phải có nội tình của một môn phái nhất lưu ủng hộ, lại thêm thiên tư trác tuyệt mới có thể làm được chuyện này.
Dù đối phương có phương pháp trú nhan, nhìn bên ngoài thì trẻ nhưng tuổi thực tế đã bốn mươi, thì tình huống trước mắt cũng làm người ta cực kỳ rung động. Đương nhiên, điều khiến người ta không thể chấp nhận được nhất chính là... nhân vật kinh người như vậy lại như rau cải trắng xuất hiện trước mặt mình?
Rõ ràng Thiên Tướng vừa mới bắt đầu đi hỏi thăm tên tuổi, sở trường được vài thành viên trong đội, lại trực tiếp có hai thiên tài dạng này xuất hiện rồi?
Hồng Lỗi thoáng ngẩn người, chợt nhớ tới khuôn mặt quen thuộc của đối phương.
Trong biệt viện nho nhỏ kia, gã lại trực tiếp trông thấy hai vị cao thủ, một là đệ tử của Tổng binh, một là tiểu thư của Lý gia, tuy vị đại hán bụng to bên cạnh thoạt nhìn khí tức yếu ớt, nhưng có thể đứng chung một chỗ với đám người ấy, chắc cũng là một nhân vật có danh tiếng, chẳng qua thủ đoạn che giấu khí tức quá cao thâm mới khiến gã không thể nhận ra chân tướng mà thôi.
Nếu đặt vào trường hợp như vậy, thì người trước mặt có thực lực bậc này cũng không có gì kỳ lạ nữa.
Rõ ràng đối phương có thể từ chối nhiệm vụ lần này, nhưng vẫn quyết tâm theo gã tới Thanh Phong sơn.
Tuổi trẻ hào kiệt, đúng là nên như vậy.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hồng Lỗi đã trở nên hòa nhã hơn rất nhiều: "Yên tâm, lần này chúng ta chỉ tới trấn thủ vách núi này thôi, Trần lão gia tử vẫn chưa chân chính hạ quyết tâm, muốn để lộ đồ đao với Thanh Phong môn kia, chỉ cần bọn họ giao người nọ ra, chúng ta sẽ đánh trống thu binh, quay người về phủ."
"Điều kiện tiên quyết là đừng học theo tên thiếu gia bị người trong nhà chiêu chuộng đến hư hỏng ấy, đã bốn mươi mấy tuổi rồi mà cái đầu giống như óc heo."
"Lấy ngươi cầm đầu, dẫn theo mười người, đi trông coi khu rừng rậm phía dưới."
Hồng Lỗi nói xong, lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc ra lệnh, sau đó, lại tiếp tục đi về phía sau, nhìn như sắc mặt không thay đổi, nhưng có thể nhận ra yết hầu của gã vừa thoáng lên xuống một cái.