Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 132 - Chương 132: Lúc Đấu Võ Mồm, Sao Có Thể Thua Khí Thế?

Chương 132: Lúc Đấu Võ Mồm, Sao Có Thể Thua Khí Thế? Chương 132: Lúc Đấu Võ Mồm, Sao Có Thể Thua Khí Thế?Chương 132: Lúc Đấu Võ Mồm, Sao Có Thể Thua Khí Thế?

Gần như trong nháy mắt ấy, bên tai Thẩm Nghi đã có một luồng mật ngữ tiến vào: "Thay ta theo dõi nàng, nhớ cẩn thận một chút, nếu có bất kỳ cử động dị thường nào, nhất định phải kịp thời báo cáo cho ta."

Thủ đoạn truyền âm nhập mật như vậy làm Thẩm Nghi thoáng ngẩn người kinh ngạc.

Chậc, xem ra thứ hắn cần phải học vẫn còn rất nhiều.

Về phần người trong miệng đối phương, hẳn là không phải hai tên giáo úy sơ cảnh kia.

Thẩm Nghi khẽ liếc mắt nhìn sang nữ nhân bên cạnh.

Dù đối phương mặc áo đen, vẫn có thể nhìn rõ vài phần ý nhị thành thục toát lên từ thân hình bên dưới.

Cũng như... dù nàng ta đã cố gắng hết mức để che giấu tâng cảm xúc bên dưới lớp vỏ ngoài bình tĩnh khoác lên gương mặt như hoa đào kia, thì một tia hoảng hốt vẫn thoáng bại lộ trong mắt.

Rõ ràng là thái độ thân thiết của Hồng Lỗi đối với thanh niên này, đã làm mọi người bên cạnh chú ý.

Ngoại trừ người bị hỏi kia, những người còn lại đều tò mò nhìn về phía Thẩm Nghị, trong lòng không khỏi nghi hoặc, vì sao cả hai cùng là Ngọc Dịch cảnh, nhưng vị Thiên Tướng này lại dứt khoát để cho một tên nhị văn giáo úy đi quản một vị tam văn giáo úy?

Hơn nữa, hai Ngọc Dịch tạo thành một tiểu đội, có quá xa xỉ hay không?

Trong mấy chục ánh mắt kia có cả Triệu Khang Lâm đang mặc áo khoác màu đen, ở cách đó không xa. Gã nằm phía trước đống lửa, nhàn nhã dùng nhánh cây gảy mấy cục than củi bên trong.

Và hiển nhiên, cái từ "óc heo' kia, gã là người nghe rõ hơn bất cứ kẻ nào khác, nhưng Triệu Khang Lâm không để lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ khẽ liếm liếm môi.

Hừ, chờ đến lúc trở về Thanh châu, gã sẽ có rất nhiều biện pháp để làm tên họ Hồng kia muốn khóc cũng không được.

Sau Thẩm Nghi, cảnh giới của nhóm giáo úy còn lại đã trở nên bình thường hơn rất nhiều.

Tròn ba mươi tám người, cũng chỉ có một vị lão giáo úy cao tuổi miễn cưỡng đột phá Ngọc Dịch. Hẳn là người này đã tích lũy công tích nhiều năm, lần này đến đây, đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế để bò lên trên một bậc, có thêm trăm năm thọ nguyên, thần thái cũng trẻ trung hơn rất nhiều.

Điều duy nhất khiến Thẩm Nghi có chút nghi hoặc, chính là những người bị điều đến nơi này đều có vân văn, nhưng lại không có lấy một người thuộc nhóm ngâm thuốc tắm đột phá, có độ tuổi bình quân lớn hơn những giáo úy khác kia.

Rất nhanh, Hồng Lỗi đã chia bốn mươi người này thành bốn đội ngũ dựa theo phương thức quản lý nhân sự quen thuộc nhất của ngoại doanh. Bốn đội ngũ này lần lượt được Thẩm Nghị, và hai lão giáo úy khác, mỗi người dẫn theo mười đội viên, những người còn lại sẽ do Hồng Lỗi tự mình dẫn dắt, chia nhau ra canh gác ba phạm vi riêng biệt.

"Dựng trại đóng quân." Mệnh lệnh truyền xuống, mọi người lập tức phân tách theo thứ tự.

Đúng lúc này, một giọng nói đầy vẻ giễu cợt vang lên.

Triệu Khang Lâm đang lười nhác nằm bên cạnh đống lửa, vứt bỏ cành cây trên tay đi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nghi vừa đi ngang qua, lập tức vẫy tay ngăn cản: "Này, tiểu huynh đệ, ta bị thương, cần nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, nếu không ngươi cứ dứt khoát đến quản hai mươi mấy tên vô dụng này cho ta đi."

"Ý ngươi thế nào?"

Lời này vừa nói ra, đoàn người đều liếc mắt nhìn tới, khiến bước chân vốn đã đi xa của Hồng Lỗi, cũng thoáng chậm lại một nhịp.

Gã thật sự không ngờ, sau khi con lợn ngu xuẩn này phạm phải sai lầm lớn như vậy, đối phương vẫn còn có mặt mũi để lên tiếng ồn ào ở đây.

Người duy nhất không có phản ứng chính là thanh niên mặc áo đen kia. Hắn làm như không nghe thấy, vẫn đều đều bước tới, nhẹ nhàng lướt qua cánh tay Triệu Khang Lâm đang chắn giữa đường đi của mình, chậm rãi đi xuống sườn núi.

Triệu Khang Lâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng thoáng hiện vẻ mơ hồ kia, thân thể cứng đờ nằm dưới đất, một lát sau mới chậm rãi ngồi thẳng người lên.

Ban đầu, gã cũng không cho rằng đối phương sẽ nhận lời, nói như vậy chỉ muốn trêu chọc vài câu, làm Hồng Lỗi khó xử một phen, xả chút uất ức trong lòng mình.

Nhưng bây giờ, bỗng nhiên lửa giận trong lòng gã lại hừng hực thêm mấy phần.

Triệu Khang Lâm ngoài cười nhưng trong không cười, từ từ buông bỏ cảm giác khó xử kia: "Xùy, tiểu tử nhà ai khá là ngang bướng đấy, nhưng lại có vài phần phong phạm của ta thời còn trẻ, chờ đến lúc trở về Thanh châu, nhất định phải lui lui tới tới cho tử tế một phen."

Nghe trong giọng nói của gã mơ hồ có mùi uy hiếp.

Rất nhiều giáo úy ngoại doanh đều nắm chặt bàn tay, nhưng đương nhiên, bọn họ không thể làm gì được. Đối phương có thể tiến vào nội doanh, vốn là thân thế mạnh hơn bọn họ rất nhiều, huống chỉ ở trong nội doanh, người này cũng được coi là một tên hoàn khố đỉnh cấp.

"Nhà ai?" Hồng Lỗi liếc nhìn gã, hừ lạnh một tiếng nói: "Nhà người ta đủ sức bắt gia gia nhà ngươi quỳ xuống gọi một tiếng phụ thân đó, tỉnh lại đi, đừng tự tìm phiên phức cho mình."

Tuy Hồng Lỗi không biết Phương Hằng và người trẻ tuổi kia có quan hệ ra sao, cũng không biết có phải thân cận của đối phương cũng giống như những gì gã suy đoán hay không, nhưng ... quan tâm mấy chuyện ấy làm chóa gì, lúc đấu võ mồm, sao có thể thua khí thế?

Hơn nữa, nếu không áp chế tư thái kiêu ngạo của tên ngu xuẩn này xuống, chờ trở về Thanh châu, không biết đối phương còn làm người ta ghê tởm thành cái dạng gì nữa.

Triệu Khang Lâm bị một câu này làm cho nghẹn họng, da mặt thoáng run rẩy một hồi, hẳn là gã không quá tin tưởng vào câu nói của Hồng Lỗi.

Xét cho cùng, một người có bối cảnh ngập trời như thế, lại trẻ tuổi nhường này, còn ở bên trong Thanh châu, tuyệt đối không nhiều hơn mười cái tên, mà khẳng định là trong đó không bao gôm một tên giáo úy bình thường có chức vị thấp như vậy.

Nhưng gã cũng không nhiều lời nữa, lập tức xoay người trở về lều trại, mặc kệ những người khác đưa mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc lời nói của Hồng Thiên Tướng có bao nhiêu phần là chân thật.

Đám Kim Điêu giáo úy bị người ta trực tiếp giễu cợt ngay trước mặt mình như vậy, nhưng chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết im lặng đứng trông coi lều trại, thi thoảng cũng đưa mắt nhìn vào đống thi thể ở cách đó không xa, vẻ mặt đau buồn như thỏ tử hồ bi.
Bình Luận (0)
Comment