Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 133 - Chương 133: Đóng Quân Canh Gác!

Chương 133: Đóng Quân Canh Gác! Chương 133: Đóng Quân Canh Gác!Chương 133: Đóng Quân Canh Gác!

Dưới sườn dốc.

Mười đội viên đang theo sát phía sau Thẩm Nghi. Ngoại trừ Đới Băng với vẻ mặt khó có nói rõ cảm xúc, những người còn lại đều thành thật cúi đầu.

Đội trưởng của bọn họ vừa bắt đầu nhận nhiệm vụ đã trực tiếp phớt lờ một vị Thiên Tướng trong nội doanh, họ Triệu kia có thể đắc tội nổi hay không thì khó mà nói, nhưng đám người mình khẳng định là đắc tội không nổi rồi.

"Thẩm đại nhân, ngài nghỉ ngơi đi, chúng ta nhanh chóng đi hạ trại." Đoàn người vừa tiến vào rừng rậm, Vương Mãnh đã chắp tay, rất có ánh mắt trực tiếp đi tới, lau một tảng đá xanh trơn bóng cho đối phương.

"Không cần." Thẩm Nghi lắc đầu: "Chúng ta đi cùng nhau, mọi người dọn dẹp nhanh lên”

"Cái này, không có việc gì đâu, chúng ta tay chân nhanh nhẹn, đều làm quen rồi, rất nhanh là xong rồi." Vương Mãnh cứ ngỡ đối phương khách khí, lại nói thêm một câu.

Thẩm Nghi lập tức xoay người tiếp nhận đống hàng rào gỗ đang được người đằng sau ôm, khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Ta ít có kinh nghiệm tìm yêu nơi dã ngoại, còn phải làm phiền các ngươi chỉ dạy nhiều."

"Chuyện này..." Vương Mãnh ngây người, lập tức cười nói: "Chuyện này đâu phải bản lãnh gì đáng để chỉ dạy chứ? Chỉ là chút việc khuân vác khổ cực mà thôi."

Nói là nói như vậy, nhưng gã vẫn vừa bắt tay vào làm việc vừa lên tiếng giải thích: "Bởi cái gọi là tuyệt sơn y cốc, thị sinh xử cao, tại hoang giao dã lĩnh [1]... Gân nước khuất gió... Hàng rào gỗ không phải đặt như vậy, ngài xem ta kìa."

Thẩm Nghi bắt đầu học theo, tuy có chút trúc trắc ngượng ngùng, nhưng không cần biết thế nào, hắn vẫn chuyên tâm, dốc sức đi làm.

Đới Băng thấy thế, vốn đang định ngồi xuống, lại thoáng do dự một chút, cuối cùng cũng đi về phía đám người đằng kia.

Càng giảng giải càng quen thuộc, dần dân Vương Mãnh cũng không còn mất tự nhiên như trước nữa, gã hạ giọng nói: "Kỳ thực ngài không cần phải làm tên tôn tử kia khó xử thế đâu, hắn chính là một kẻ tiểu nhân, giả dối đến buồn nôn, coi chừng vô duyên vô cớ lại chọc vào phiên phức."

Thẩm Nghi nhướng mày. Hắn vốn chẳng có ý tứ ra oai phủ đầu làm gì, chỉ không muốn trở thành bia đỡ đạn ở thời điểm người khác tham công, đến lúc chết rồi còn bị bêu danh là vô dụng.

Bây giờ hắn chỉ là một tên giáo úy bình thường, nếu dừng bước bắt chuyện vài câu với đối phương, khiến Triệu Thiên Tướng bên kia ngứa mắt, trực tiếp điều đến đội ngũ dưới tay mình...

Lúc ấy mới là uất ức đã theo về nhà, mẹ của hắn còn mở cửa cho uất ức... (Ý là uất ức ở bên ngoài không đủ còn theo cả vào nhà, là cực kỳ uất ức)

Chung quy lại, bản thân vẫn nên tích lũy nhiều công tích một chút, mau chóng thăng cấp thành Thiên Tướng mới tốt, ít nhất là sẽ thoải mái hơn hiện tại rất nhiều.

Cũng không biết nên nói hắn xui xẻo hay có vận khí tốt nữa, bởi vì mới đến Trấn Ma ti này chưa đủ một tháng, đã liên tục gặp phải hai chuyện phiên phức vô cùng nghiêm trọng rồi.

Cả chuyện Hà Yêu phản bội hay chuyện môn phái ngoan cố chống lại này, nếu là một vị giáo úy khác, chỉ sợ đối phương có làm giáo úy đến vài chục năm cũng khó gặp phải một lần.

Đương nhiên nguy hiểm là có, nhưng tốc độ thăng cấp cũng khá là dọa người.

Chỉ cân nhiệm vụ lân này xong xuôi, trở về hoàn hoàn chỉnh chỉnh, hắn sẽ được thăng cấp lên tam văn giáo úy ... Nghĩa là một tháng của hắn trực tiếp đi hết con đường mà rất nhiêu người khác cần phải phấn đấu cả cuộc đời.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi lại đưa mắt nhìn căn lều vải đã được dựng xong, nhưng khóe mắt lại lén lút liếc nhìn nữ nhân xa xa kia.

Đới Băng đã dựng lửa trại xong, đang ngồi dưới đất. Nàng lấy bội kiếm ra nhẹ nhàng lau chùi qua lại.

Bên trong kiếm cách [2], trải qua suốt tháng dãi dầu, có hai chữ nhỏ tinh tế đã mơ hồ bị mài phẳng, nhưng nhìn vào vẫn có chút chói mắt.

Thanh Phong.

Đêm xuống, lửa trại hừng hực cháy, ánh sáng chiếu rọi lên khuôn mặt của mấy người trong đội.

Những giáo úy còn lại thay nhau canh gác, đôi mắt sáng như đuốc, dù một động tĩnh nhỏ nhất cũng không buông tha.

"Lần này có phát sinh chiến tranh hay không?”

Vương Mãnh có chút bất an xoa xoa tay nói: "Hẳn là không đâu? Chưởng môn Thanh Phong sơn kia ăn no rửng mỡ, lại chịu vì đệ tử mà trở mặt với Trần tướng quân sao?"

"Người kia là tên đệ tử có cơ hội tiếp nhận vị trí chưởng môn nhất đó." Lưu Đại Thiên mở miệng sửa lại cho đúng, nói: "Danh tiếng hiệp nghĩa gần trăm năm nay của Thanh Phong sơn có một nửa là do hắn giết ra. Hắn là một tay kiếm hiệp chân chính đó."

"Nhân vật như vậy, có thể là Ác Giao biến thành ư?" Vương Mãnh tặc lưỡi nói, lại đột nhiên nhỏ giọng thì thầm: "Nếu đúng là Ác Giao biến thành, cũng coi như cải tà quy chính rồi?"

"Hừ!" Lưu Đại Thiên đạp cho gã một cước.

Trân tướng quân muốn tiêu diệt yêu ma, tiểu tử này lại trực tiếp mở miệng tâng bốc yêu ma, đây là muốn tạo phản hay gì?

"Nhưng hắn thê thiếp thành đàn, mấy người kia lại thường xuyên bị bắt đi, lại có danh tiếng hiệp nghĩa ở bên ngoài, có phải đã đắc tội giao ma ở Dương Xuân giang rồi? Mới khiến nó thừa dịp hắn không có mặt ở đây, đi tới cưỡng ép tiểu thiếp của hắn, cố ý làm hắn ghê tởm?" Một giáo úy khác tiến lại gân hơn một chút, thì thâm nói.

"Không cần biết sự thật như thế nào cứ giao người ra đây, chúng ta mang về Trấn Ma ti thẩm tra một lần, chẳng phải toàn bộ đã rõ ràng rồi sao?" Lưu Đại Thiên bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hai vị đồng liêu kia, nói: "Nếu vẫn một mực không giao, chờ đến lúc Trần tướng quân nổi lên sát tâm, Thanh Phong môn sẽ phải đổi tên thành Huyết Phong môn đó."

[1]: Đây là một đoạn thuộc chương thứ chín Hành Quân Thiên trong Binh Pháp Tôn Tử Và Ba Mươi Sáu Kế:

Tuyệt sơn y cốc là vùng núi hiểm trở.

Thị sinh xử cao là nơi có địa hình cao.

Hoang giao dã lĩnh là vùng rừng núi hoang vắng.

[2l : phần chắn ở chuôi kiếm, hoặc là phần bảo vệ tay.
Bình Luận (0)
Comment