Chương 134: Có Đồ Ngốc Mới Tin Ngươi!
Chương 134: Có Đồ Ngốc Mới Tin Ngươi!Chương 134: Có Đồ Ngốc Mới Tin Ngươi!
"Trước khi đến đây, ta đã sợ hãi một hồi, nhưng bây giờ xem ra, chúng ta là đám người may mắn, đã nhặt được món hời lớn rồi." Vương Mãnh cười hắc hắc nói: "Nghe ý tứ của Hồng Thiên Tướng, dường như lão già chưởng môn bên kia chỉ do dự thêm chừng hai ngày nữa thôi. Chúng ta vận khí tốt, có tới hai vị cao thủ Ngọc Dịch cảnh đi cùng, hẳn là không xảy ra chuyện lớn gì đâu!"
Nghe vậy, mấy người còn lại đều đưa ánh mắt nhìn về phía thanh niên đang đứng khoanh tay gần đó.
Thẩm Nghi vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa hướng đôi mắt thâm thúy, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cánh rừng rậm trước mặt.
Thật sự không đánh sao?
Như vậy, nàng đang sợ hãi điều gì?
Thực tế cũng đúng như những gì mấy giáo úy kia vừa nói, chỉ cần Thanh Phong môn chịu giao vị kiếm hiệp kia ra, là Trấn Ma tỉ sẽ lập tức rút lui khỏi núi này. Đến khi đó, Thanh Phong môn vẫn là đệ nhất kiếm phái của Thanh châu, có gì mà phải sợ?
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mấy vị giáo úy khác, người đứng dậy thay ca, người trở vê lấp đầy cái bụng, rồi chui vào lều trại nghỉ ngơi.
Đới Băng mang theo bội kiếm, vừa từ trong rừng rậm trở về.
Dường như không có hứng thú ăn uống, nàng lập tức ngồi xuống bên cạnh đống lửa, khóe mắt liếc thấy bóng dáng Thẩm Nghi đang khoanh tay dựa vào thân cây đằng kia vừa chậm rãi có động tác, đột nhiên nàng mở miệng hỏi: "Ngươi cả đêm không chịu chợp mắt, là Hồng Lỗi bảo ngươi nhìn chằm chằm vào ta ư?”
Thẩm Nghi từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh lùng cất bước rời đi.
Đới Băng khẽ nhếch khóe môi, cười cười tự giễu: "Sợ để một người chạy thoát, mà ngươi định ra tay với một đám người vô tội sao? Không, không chỉ là vô tội, còn là một đám kiếm hiệp trừ ma vệ đạo."
Mắt thấy thanh niên nọ càng đi càng xa, bỗng nhiên Đới Băng lại có có chút kích động, nắm lấy ba đường vân văn trên cổ tay áo: "Ta làm việc cho Trấn Ma ti hai mươi năm rồi, cũng không đổi được sự tín nhiệm của các ngươi hả? Vì sao các ngươi không thể tin ta dù chỉ một lần?"
Thẩm Nghi hơi liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Ta tin ngươi." Nhịp hô hấp của Đới Băng lập tức rơi vào hỗn loạn, nàng thoáng xuất thần một giây, lại lập tức nghe được nửa câu sau.
"Thì ta chính là một tên ngốc."
Thẩm Nghi bỏ lại nửa câu sau rồi lập tức xoay người bước vào cánh rừng rậm ướt át trước mặt.
Nữ nhân này chỉ thiếu nước là trực tiếp viết tâm tư của mình lên mặt mà thôi, nàng như vậy, đừng nói là hắn, đổi thành Trần Tể tới đây, cũng có thể nhìn ra.
Thẩm Nghi không có thói quen tùy tiện đưa ra phán đoán đối với một sự kiện nào đó trước khi chưa biết được chân tướng, và chuyện duy nhất hắn biết, chính là... Nghe nhiều lời đồn như vậy, nhưng từ lúc tiểu thiếp của vị thiếu hiệp kia bò vào trong nha môn, sinh hạ một con Ác Giao, sau đó bị con giao ma mới sinh kia nuốt đến xương cốt cũng không còn, đến tận ngày hôm nay, vị thiếu hiệp mà bọn họ nói vẫn chưa đưa ra một lời giải thích hợp lý nào cả.
Phải biết rằng, rơi vào hoàn cảnh này, ngay cả một giáo úy bình thường cũng có thể tùy tiện bịa ra lý do để thoái thác, nhưng đối phương lại không chịu làm điều đó, chỉ một mực ở trên núi, mượn nhờ Thanh Phong sơn che chở, tiếp tục giằng co với Trấn Ma tí.
Đây là đến chết cũng không muốn trên đâu mình có một chút màu xanh nhai! (Đội nón xanh - bị cắm sừng)
A, suýt nữa thì quên mất. Ngoài vấn đề kia ra, Thẩm Nghi còn biết thêm một chuyện khác nữa.
Hắn trầm mặc mím môi, đưa tay ôm ngực.
Loại khí tức quen thuộc này, tuy cực kỳ nhỏ bé nhưng suốt từ khi hắn phát hiện ra nó đến tận bây giờ, vẫn chưa từng đứt đoạn.
Hắn không dám khẳng định vị kiếm hiệp kia có phải là giao ma hay không, nhưng dám khẳng định là trên Thanh Phong sơn kia có giao ma.
Hoá ra hắn lại có năng lực cảm ứng được đối phương, chỉ không biết loại cảm ứng này là đơn phương hay đối phương cũng có thể phát hiện ra hắn.
Nhưng không sao, chỉ cân chứng thực được phát hiện này là đủ, coi như hắn đến đây một chuyến không thiệt thòi rồi. ...
Nhật nguyệt luân chuyển, ba ngày thoáng cái đã qua.
Nhóm giáo úy bắt được cả đống thỏ, chim trĩ, gà... từ trong rừng rậm, chỉ môn đồ Thanh Phong môn là không có. Đúng là hàng trăm hàng ngàn đệ tử của môn phái này vẫn ở trên đó, không hề có một chút dị động nào cả, Nộ Kiếm trưởng lão vẫn ngồi khoanh chân trên vách núi cao như một gốc cây khô, ngay cả mấy sợi bạc thưa thớt trên đâu cũng không hề lay động.
Tựa như mục đích lão ra mặt, chỉ vẻn vẹn là trấn thủ Quan Kiếm hạp, tránh để môn phái mình bị Trấn Ma ti làm ô nhục thanh danh.
Vương Mãnh dùng phiến đá nướng thịt gà. Miếng đầu tiên được đưa cho Thẩm Nghi, sau đó, gã lại đưa ra một miếng khác cho Đới Băng.
Hai vị cường giả Ngọc Dịch cảnh này chính là vốn liếng để cả đội bọn họ sống sót, không ăn no sao được?
Thẩm Nghi nhai miếng thịt nhạt nhẽo vô vị kia, mùi tanh tưởi lan tràn trong miệng làm gã chợt nhớ tới Lâm Bạch VI.
Chẳng trách bất cứ món gì cũng khiến nàng ăn uống vui vẻ như vậy.
Nếu ăn mấy thứ này suốt nửa năm ròng rã, chỉ sợ hắn cũng có thể học được tay nghề của nàng.
Ở bên cạnh hắn, Đới Băng mặt không cảm xúc đang nuốt thịt gà, một tay vịn vỏ kiếm, dường như muốn nhét tất cả những thứ có thể bổ sung thể lực vào trong dạ dày của mình.
Một màn quen thuộc này, khiến Thẩm Nghi không khỏi liếc nhìn ống tay áo của đối phương.
Những thứ khác thì cũng thôi đi, nhưng khổ lao suốt hai mươi năm như vậy, đúng là có chút đáng tiếc.
Chờ phiến đá kia được dỡ xuống, dầu mỡ dần dần nguội lạnh, đống lửa có chút ảm đạm xuống, mấy tên giáo úy lập tức đứng dậy theo thường lệ, chuẩn bị đi tuần tra trong rừng rậm, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thẩm Nghi truyền đến: "Tối nay để ta đi tuần, tất cả đều trở về nghỉ ngơi đi."