Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 135 - Chương 135: Mau Lên, Ta Đang Vội!

Chương 135: Mau Lên, Ta Đang Vội! Chương 135: Mau Lên, Ta Đang Vội!Chương 135: Mau Lên, Ta Đang Vội!

Nghe vậy, đám người Vương Mãnh đều lộ vẻ sửng sốt, lại cười khổ nói: "Thẩm đại nhân quá khách khí rồi. Chúng ta làm việc đã mấy chục năm, chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy."

Trải qua mấy ngày ở chung, bọn họ cũng biết Thẩm Nghi này chưa từng nói dối, bởi vậy sau khi đồng thanh nói cảm ơn một tiếng, tất cả đều chui vào trong lều vải.

Bàn tay cầm kiếm của Đới Băng càng thêm siết chặt. Nàng nhìn về phía thanh niên đang chậm rãi đứng dậy ở gân đó.

Dưới ánh lửa bập bùng phản chiếu, khuôn mặt trắng nõn kia lập tức trở nên sáng tối bất định.

Dù không rõ vì sao đối phương lại đoán được dù mình đã cố gắng hết sức để che giấu, bởi vậy trong khoảnh khắc kia, đột nhiên nàng lại mềm lòng nói: "Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, tối nay để cho ta tới."

Dáng dấp của thanh niên này rất đẹp, thiên tư kinh người, lại thông minh như vậy, ngoại trừ lúc phản bác người ta có chút chán ghét, thì gân như không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào trên người hắn.

Nếu hắn cứ như vậy mà chết vô ích ở chân núi Thanh Phong sơn này, đúng là có chút đáng tiếc.

Sau khi chính miệng đối phương nói mình không tin, thì những lời này của nàng gần như có thể coi là công khai nói rõ rồi.

Dưới cái nhìn chăm chú của Đới Băng, Thẩm Nghi vỗ vỗ ống tay áo, nhẹ giọng nói: "Mau lên, ta đang vội.'

Ngay cả Trấn Ma ti cũng không dọa được nữ nhân này, thì đương nhiên lời nói của hắn cũng chẳng mang đến hiệu quả gì, hắn lười đấu võ mồm với nàng, cứ dứt khoát giải quyết cho xong là hơn.

Lời nói vừa dứt, thiếu phụ Đới Băng kia cũng chậm rãi nhắm hai mắt xuống, quả nhiên... tên này vẫn rất đáng ghét.

Nàng không nói không răng, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, đồng thời, âm thanh kiếm ngân sắc bén lại truyền đến từ phía cánh rừng đối diện.

Kim quang sáng chói hòa làm một, trực tiếp hóa thành một con trường long bay lên không, thanh thế kinh người! Chỉ thấy một nam nhân mặc thường phục chấp sự với ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lạnh nhạt, tay cầm Thanh Phong kiếm dài ba thước trực tiếp xuất đầu lộ diện. Khí tức dũng mãnh của Ngọc Dịch cảnh tùy ý hiển lộ ra ngoài, không có ý kìm giữ lại.

Chỉ dính chút dư âm của luồng kiếm cương trước mặt, nhưng một gốc đại thụ to lớn trong rừng rậm, một người ôm không xuể đã bị đánh gấy!

Thế cũng đủ hiểu uy lực của kiếm cương kia mạnh đến mức nào!

Một kiếm này tượng trưng cho bản lĩnh tôi luyện suốt trăm năm!

Đối diện với luông kiếm cương mãnh liệt đang đánh tới kia, mái tóc trên đầu Thẩm Nghi xõa tung hỗn loạn, bộ y phục màu đen trên người phần phật bay lên, nhưng thân hình hắn vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, chỉ có đôi con ngươi màu đen nhánh, lại từ từ tuôn trào kim quang.

Bước vào cảnh giới Ngọc Dịch, cơ thể con người cũng giống như một loại bảo dược thuần hậu, có mùi thơm ngát, mãi cho đến khi cảnh giới đạt đến trình độ viên mãn, quang hoa bên ngoài mới có thể ẩn vào bên trong, đi tới phản phác quy chân.

Nhưng giờ phút này, bên trong con ngươi của Thẩm Nghi lại lấp lánh tinh quang, hắn trực tiếp cất bước đi lên phía trước, nghênh đón một đòn nặng nề ấy.

Và chỉ trong một nhịp hô hấp, thân thể hắn đã đứng thẳng phía trước cánh rừng rậm rạp kia.

Phủ tạng lóe sáng, huyết dịch ẩn chứa kim mang cuồn cuộn lưu chuyển trong cơ thể.

Khí tức hùng hậu vẫn một mực thu lại không phát, cuối cùng cũng nhanh chóng tràn ngập ra xung quanh.

Đến tận lúc này, tu vi Ngọc Dịch cảnh viên mãn của hắn mới thoáng lộ một chút hào quang ra ngoài!

Sưu Sưu Sưu sưu sưu —— Trong tiếng kiếm minh sắc bén, nhóm giáo úy đang ngủ say lập tức bừng tỉnh, ai nấy đều xoay người lao ra khỏi lều trại, bội đao đã sớm nắm chặt trong tay.

Và thứ đầu tiên ánh vào tâm mắt chính là cảnh tượng kiếm cương đầy trời.

"Còn dám tới đây?"

"Muốn giữ được tính mạng! Hãy tránh ra ngoài cho ta!" Vừa nhác thấy đám giáo úy Trấn Ma tỉ ló đầu ra ngoài, kiếm tu kia lập tức hét to một tiếng như xuyên kim liệt thạch (âm thanh cao vút, sắc nhọn đến chói tai), kiếm cương vô tận vẫn đang gắt gao bao phủ lấy bóng người đơn lẻ đằng kia. Móng vuốt sắc bén như hung thú, dân dần nắm chặt lại!

"Môn đồ phản loạn của Thanh Phong sơn!" Chứng kiến thanh thế cường đại như thế, Vương Mãnh trực tiếp rút cạn không khí trong hai lá phổi, bộc phát ra một tiếng hô đinh tai nhức óc, hy vọng có thể truyền tin tức này đến sườn núi thấp bên ngoài rừng rậm.

Trong chớp mắt ấy, gã lại vô thức đưa mắt tìm kiếm một bóng người khác, dù trong lòng còn đang sợ hãi, nhưng vẫn ôm theo một tia may mắn.

May mắn là Hồng Thiên Tướng đã an bài hai vị Ngọc Dịch cảnh tới đây.

Đúng là tặc tử Thanh Phong sơn lại chọn nơi này để phá vây!

Dù thế tới của kiếm cương rất hung hãn, nhưng hai vị ấy liên thủ, vẫn có khả năng chống đỡ được cho đến khi nhóm người của Thiên Tướng chạy tới.

Rất nhanh, bóng dáng Đới Băng câm kiếm đã rơi vào trong mắt nhóm giáo úy. Chỉ thấy bàn tay nàng khẽ run, chậm rãi nâng mũi kiếm lên, nhưng mục đích vốn không phải là ngăn địch, ngược lại nàng nhắm ngay vào vị thanh niên mặc áo đen đang chiến đấu ở phía xa xa kia.

Hành động này lập tức làm nhóm giáo úy nhìn mà choáng váng, chỉ trong nháy mắt, trái tim đã chìm xuống đáy cốc: "...'

Tất cả bọn họ đều là hạng người kinh nghiệm lão luyện, vừa thấy tình cảnh này, nào phải suy đoán nhiều thêm?

Bọn họ cắn chặt răng, lập tức xách đao chạy về phía nữ nhân kial

Oanhl

Từ phía xa xa dần dần tiến tới, kiếm cương càng thêm ngưng thực, đồng loạt bao trùm bên ngoài cây Thanh Phong kiếm dài ba thước kia. Ngay khi đâm ra, kiếm mang đột ngột bùng nổ, gợi lên một cơn cuồng phong mãnh liệt, hung hăng lao ra bên ngoài, tàn phá bừa bãi.

Tầng tầng bụi mù cuồn cuộn bay lên, khiến cho tất cả mọi người không nhịn được, vội vàng giơ cánh tay lên chắn ở trước mắt.

Cùng lúc này, một giọng nói vang dội, lập tức vọng đến từ trong rừng: "Sư muội, còn không động thủi"

Đới Băng cắn răng nhìn chằm chằm về phía trước, bàn tay cầm kiếm không còn run rẩy nữa. Trong mắt giăng đầy tơ máu, nàng quay đầu lại lạnh lùng nói với mấy giáo úy kia: "Cút ngay! Từng là đồng sự một đoạn thời gian, đừng ép ta!"
Bình Luận (0)
Comment