Chương 137: Nếu...
Chương 137: Nếu...Chương 137: Nếu...
Vương Mãnh chợt nhớ tới cảnh tượng mấy ngày trước, lúc ấy đối phương còn khiêm tốn thỉnh giáo mình, không khỏi run rẩy cả người. Bởi vì với trình độ ra tay tàn nhẫn này, chỉ nhìn thoáng một cái cũng biết người ta không dễ dàng ở chung như vậy rồi.
Bọn họ lập tức lấy dây thừng đặc chế từ trong lêu ra, tuy trong lòng cảm thấy không cần thiết, hai người kia chỉ còn lại một hơi, chỉ sợ siết chặt một chút sẽ chết mất, nhưng Thẩm Nghi đã ra lệnh, đương nhiên bọn họ vẫn phải thành thành thật thật buộc hai người kia vào chung một chỗ.
Nhóm giáo úy khiêng hai người đi lên sườn núi.
Động tĩnh lớn như vậy, đoán chừng các Thiên Tướng cũng đang chạy đến nơi này, chẳng qua sự cố cũng kết thúc quá nhanh... Thậm chí còn nhanh đến mức làm người ta hoảng hốt.
Quả nhiên, nhóm giáo úy vừa mới đi lên đã thấy Hồng Lỗi và Triệu Khang Lâm dẫn theo mấy chục người đồng thời chạy đến.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hồng Lỗi nheo mắt hỏi.
"Vốn là chuyện rất lớn... Nhưng bây giờ thì không sao rồi."
Vương Mãnh chỉ dùng dăm ba câu tường thuật sơ sài như vậy, đúng là rất khó nói rõ ràng với hai vị Thiên Tướng, chỉ có thể vừa vác người vừa nặng nề bước lên trên. Vừa lên đến nơi, nhóm giáo úy đã hưng phấn kể lại mọi chuyện, nào là kiếm cương, nào là ô đao... khiến Hồng Lỗi mất một lúc lâu mới nắm rõ được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Vẻ mặt gã có chút phức tạp. Thật ra khi nhìn thấy Đới Băng bị trọng thương, trong lòng gã cũng đã đoán được đại khái rồi, chẳng qua vẫn còn chưa hiểu lắm. Bởi vì rõ ràng là gã từng dặn dò Thẩm Nghi phải theo dõi nàng, có chuyện gì dị thường nhất định phải báo cáo lại.
Vậy mà, hắn theo dõi đối phương kiểu gì lại theo dõi thành kiểu này chứ... Huống chỉ trong số hai người bị trói kia còn có một người mặc đồng phục của chấp sự.
Hơn nữa, chấp sự Thanh Phong sơn cũng không phải kẻ đơn giản, ngay cả gã khi đối chiến với người ta, cũng rất khó giành được ưu thết
"Thiên Tướng, nên xử lý bọn họ như thế nào?" Vương Mãnh đặt người nằm xuống đất.
Triệu Khang Lâm nghe vậy, lạnh lùng nói: "Hiện giờ là thời buổi rối ren, không cần làm việc theo quy củ, lãng phí nhân thủ trông giữ. Người này thiếu chút nữa đã hại chết đồng sự, nếu là nội ứng, cứ chém hết!"
Hồng Lỗi nhíu mày nhìn gã một cái, mới quay đầu lại hỏi: "Thẩm Nghi có bị thương không?”
Vương Mãnh há miệng nói: 'Ách... Hẳn là không có đâu, nhìn qua có cảm giác Thẩm đại nhân rất thoải mái."
Gã cẩn thận hồi tưởng tình cảnh lúc đó một chút, và lập tức gật gật đầu đầy khẳng định.
"Nói bậy!" Triệu Khang Lâm mở miệng cười nhạo một tiếng.
Tên kia lấy một địch hai, sao có thể đơn giản như những võ phu sơ cảnh này nói được?
Hồng Lỗi mặc kệ Triệu Khang Lâm, chỉ đưa mắt nhìn ba đường vân văn trên ống tay áo của Đới Băng. Phải giết bao nhiêu yêu ma, cứu bao nhiêu bách tính mới có thể tích lũy được thành tích này?
Huống hồ Thẩm Nghi có thể làm hai người bọn họ bị thương thành như vậy, nhưng vẫn khăng khăng không bổ xuống một đao cuối cùng, cố tình lưu lại cho bọn họ một hơi, chỉ trói chặt lại đưa đến chỗ gã, có lẽ bên trong vẫn còn ẩn ý khác.
Nghĩ đến đây, Hồng Lỗi khẽ thở dài, trâm giọng nói: "Người đã sắp bị hắn đánh chết rồi, còn trông giữ cái rắm, giữ lại đi, nếu may mắn sống sót, lại mang về Trấn Ma tỉ xử trí sau.
Nghe vậy, Đới Băng đang hấp hối dưới đất, vẻ mặt lập tức trở nên ảm đạm, nàng dùng khóe mắt nhìn về phía sư huynh, khẽ nuốt thứ chất lỏng tanh ngọt trong miệng xuống.
Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, khóe môi đều lộ ra vẻ phức tạp.
Rõ ràng bản thân đã bị thanh niên kia tự tay chặt đứt đường thoát, cuối cùng có thể tạm thời giữ lại một cái mạng, ấy vậy mà vẫn phải cảm ơn người kia ra tay đủ hung tàn.
"Ngoan cố bảo thủ, chỉ biết ôm mấy cái quy củ cứng nhắc này, cả đời cũng không lập được công lớn." Triệu Khang Lâm lộ vẻ khinh bỉ.
Bên trên nói là trấn thủ, bởi vậy tên Hồng Lỗi nãy cũng thật sự ở yên một chỗ không nhúc nhích.
Sớm biết như vậy, còn gọi đám người này tới làm gì? Mắt thấy bọn họ hoàn toàn phớt lờ lời nói của mình, Triệu Khang Lâm lại hừ lạnh một tiếng: "Họ Thẩm đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao hắn không đến báo cáo?"
Đám giáo úy Vương Mãnh nhẫn nhịn gã lâu lắm rồi, lần này gân như đã vượt quá sức chịu đựng, muốn bật lại theo bản năng, nhưng lời chưa kịp nói, đã thấy Thẩm Nghi chậm rãi đi tới từ bên dưới sườn núi.
Nhìn vẻ mặt của hắn, đừng nói là bị thương, thậm chí còn thảnh thơi như chưa từng động thủ.
Thu cảnh tượng này vào mắt, da mặt Triệu Khang Lâm thoáng co giật vài cái, trong mắt xẹt qua một tia kiêng kị... Hóa ra những lời đám giáo úy kia nói lại là sự thật. Nghĩ tới đây, gã yên lặng quay lưng lại.
Hồng Lỗi cảm khái cười một tiếng, rồi chắp tay nói: "Thẩm huynh đệ, thân thủ tốt thật."
Đúng là tuổi trẻ tài tuấn, khiến người có tuổi như gã cũng có chút mặc cảm, tự tỉ.
Thẩm Nghi đi đến bên cạnh Hồng Lỗi, trầm ngâm một lát, nhắc nhở: "Hản là trên núi sắp động thủ rồi."
"Hả?" Động tác chắp tay của Hồng Lỗi thoáng chậm lại, gã lập tức trả lời theo bản năng: "Chỉ là một tên chấp sự chó cùng rứt giậu mà thôi, Thẩm huynh đệ cũng không cần phải quá mức cẩn thận như vậy, Trần tướng quân..."
Nói được một nửa, khuôn mặt vuông của gã chợt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chấp sự bên trong môn nhân lúc bóng đêm trốn thoát ra ngoài, đã đủ để nói lên ý kiến của người này không hợp với bên trên, vấn đề là Nộ Kiếm trưởng lão đang ngồi ngay trên vách đá, nhưng hoàn toàn không ngăn cản.
Nếu... nội bộ của Thanh Phong môn đã lục đục rồi, chẳng lẽ lão chưởng môn kia thực sự làm ra chuyện có lỗi với thiên hạ?
Phải biết rằng, mặc kệ thái độ của đám môn đồ từ trên xuống dưới thuộc Thanh Phong sơn kia ra sao, dù đồng tâm hiệp lực chống lại Trấn Ma ti cũng tốt, hay cúi đầu giao ra tên đệ tử kia cũng được, thì áp lực đều dồn lại trên đỉnh núi.
Vấn đề là ở thời điểm hiện tại, tình huống đang bắt đầu đi lệch quỹ đạo rồi.