Chương 138: Nộ Kiếm Trưởng Lão!!!
Chương 138: Nộ Kiếm Trưởng Lão!!!Chương 138: Nộ Kiếm Trưởng Lão!!!
Nếu lớp cao tâng của Thanh Phong môn muốn bảo vệ người, trong khi lớp môn đồ cấp thấp chỉ một lòng muốn tháo chạy, chẳng phải đám người vốn chỉ phụ trách trấn thủ eo núi này như bọn họ, sẽ phải đối mặt với hơn phân nửa đệ tử sơn môn kia phản công sao?
Nghĩ tới đây, Hồng Lỗi khẽ cắn môi nói: "Đa tạ đã nhắc nhởi"
Vừa dứt lời, gã lập tức đoạt lấy cây đuốc trong tay người bên cạnh, đi đến một chỗ trống trải, dùng hết thị lực của Ngọc Dịch cảnh, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
Cũng chẳng biết từ lúc nào Nộ Kiếm trưởng lão vốn đang khoanh chân ngồi, đã đứng lên. Lão lập tức rút cây mộc trâm trên đỉnh đầu xuống, khiến cho mái tóc bạc thưa thớt xõa tung trên vai.
Trong đôi mắt đục ngầu không hề gợn sóng kia, lại ẩn chứa một tia phẫn nộ kỳ quái, giống như đó không phải một loại cảm xúc, mà là một dạng nội tình nào đó mà lão cố ý góp nhặt vào.
Lão đầu chợt đưa mắt quan sát phía dưới, tâm mắt rơi xuống người tên chấp sự Thanh Phong sơn, nhìn thấy môn đồ của mình vẫn còn lưu lại một hơi thở, lão khẽ thở dài, cơn phẫn nộ trong đáy mắt chỉ thiếu đúng một tia là có thể tích lũy đây, nhưng vẫn không đủ khả năng chiếm cứ hoàn toàn đôi mắt.
"Không phải ngươi từng nói mình đã đánh trọng thương lão rồi?" Hồng Lỗi quát lớn với người bên cạnh.
"Ta... Dù sao cũng làm lão bị thương." Triệu Khang Lâm hô hấp khó khăn nói. Giờ phút này, khí tức trên người Nộ Kiếm trưởng lão còn sắc bén hơn ba phần so với lúc toàn thịnh: "Gấp cái gì? Chỉ cần lão dám xuống, chúng ta lập tức kết thành Trấn Ma Đại Trận, đảm bảo lão có đến mà không có về."
Thoạt nhìn người này không đáng tin cậy, nhưng câu nói ấy lại chẳng phải nói ngoa.
Phải biết rằng, nhóm Thiên Tướng của Trấn Ma ti được hưởng hết các loại võ học thượng thừa và bảo dược, một khi để bọn họ tới chống lại đệ tử môn phái, ngay cả một đại phái như Thanh Phong môn, nếu để so sánh về các loại nội tình, bọn họ không hề thua kém đối phương, thậm chí còn có khả năng chiến thắng.
Hai Thiên Tướng Ngọc Dịch cảnh trung kỳ cùng trấn thủ nơi đây, lại thêm mấy chục giáo úy kết trận tương trợ, muốn bắt một tên Nộ Kiếm trưởng lão tuổi già sức yếu, gần như sẽ không xảy ra bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào.
Điều Hồng Lỗi lo lắng là... Nhìn dáng vẻ này của Nộ Kiếm lão đầu, nếu không phải phát điên tìm chết, hoặc là Quan Kiếm hạp là nơi không thích hợp để chạy trốn nhất, chỉ sợ nơi này đã trở thành điểm đột phá vòng vây của đám đệ tử môn phái kia rồi.
"Thẩm Nghi nghe lệnh." Nghĩ tới đây, gã lập tức xoay người, rút một tấm lệnh bài bằng sắt từ bên hông xuống, nói: "Mang theo khẩu dụ của ta, lấy danh nghĩa Thống soái Quan Kiếm hạp, đi mời tám vị Thiên Tướng này tới đây. Nhớ kỹ, phải nhanh! Hãy cẩn thận!"
Thẩm Nghi ngước mắt nhìn lên, hiện tại mới là lân thứ hai hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, đê xuất ý kiến thì cũng thôi đi, hắn sẽ không tự phụ cho rằng phán đoán của mình chuẩn xác hơn loại lão tướng này.
Đúng là tu vi Ngọc Dịch cảnh viên mãn của hắn không kém, nhưng dưới loại cục diện này, tuyệt đối không thể tạo nên hiệu quả một người định càn khôn, cũng không có khả năng trở nên hữu dụng hơn tám vị Thiên Tướng cộng lại. Vì vậy, hắn lập tức đưa tay nhận lấy tấm lệnh bài, nhưng chưa kịp cầm, lại bị một người khác đoạt lấy trước.
Triệu Khang Lâm cắn răng nói: "Ta bị thương, để ta đi."
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Nghi vẫn bình tĩnh, nhưng đám giáo úy Kim Điêu bên cạnh lại cắn răng, vội vàng dời ánh mắt đi.
Hồng Lỗi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn tên công tử này.
Phải biết rằng, đối phương chính là người phát lệnh trong Trấn Ma Đại Trận, thứ này là thủ đoạn ẩn giấu của nội doanh, đám ngoại doanh bọn họ không am hiểu thứ đồ chơi ấy.
"Đi nhanh về nhanhI" Dứt lời, Hồng Lỗi lại một lần nữa đưa mắt nhìn lên đỉnh núi cao trên kia. Cũng may... Lão đầu kia vẫn cần một chút thời gian đi tích lũy.
Thẩm Nghi trầm mặc nhìn theo, hàng chân mày nhíu chặt, hiển nhiên, hắn không có cảm giác nhẹ nhõm thở ra một hơi như Hồng Lỗi.
Dưới thị lực cường hãn của hắn, phía sau lưng Nộ Kiếm trưởng lão, ở một nơi rất xa trên vách núi kia, một đám đệ tử với khí tức yếu kém của Thanh Phong môn vừa chậm rãi đi đến vách đá. Trong nhóm này có đệ tử sơ cảnh, thậm chí còn có một số phàm thai chưa viên mãn.
Mãi cho đến khi ánh lửa chập chờn chiếu rọi tình huống trên vách núi cao kia, sắc mặt Hồng Lỗi mới đột nhiên thay đổi, nhưng chờ đến lúc gã nhìn rõ tu vi của đám người vừa xuất hiện, trong ánh mắt lại có thêm một tia nghi ngờ.
Trước mắt bao người, lão nhân gây nhom mặc áo choàng màu bạc nọ, vừa chậm rãi tiến về phía trước một bước. Trên khuôn mặt tiều tụy ấy vẫn không chút xao động. Rồi cứ như vậy, lão nhảy thẳng xuống vách núi, hai ống quần cuộn bay lên, hai bắp chân phía dưới tựa như đôi gậy trúc giãm lên đôi giày vải, vững vàng hạ người xuống đất.
"Kết trận!" Đồng tử trong mắt Hồng Lỗi co rút lại, gã vội vàng rút bội đao ra, hét lớn một tiếng.
Dù không có sự chỉ huy của Triệu Khang Lâm, hai mươi mấy vị Kim Điêu giáo úy nội doanh vẫn cực kỳ thuần thục tìm được vị trí của mình. Bàn tay vừa lật, một sợi xích đen nhánh bên trong ống tay áo đã như đại mãng chui thẳng ra ngoài, tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Đám người ngoại doanh lại lộ ra những tư thái khác nhau. Cũng đúng thôi, vì mỗi người trong nhóm bọn họ đều có bản lĩnh sở trường riêng, đặc biệt là vị giáo úy Ngọc Dịch cảnh cao tuổi, người này lại trực tiếp móc ra một đôi Nguyệt Nha Thứ.
(Nguyệt Nha Thứ là loại binh khí kết hợp giữa một đoạn thương ngắn hai đầu, và đao hình trăng non)
Dưới trận thế như vậy, có thể nói là phần thắng của Nộ Kiếm trưởng lão cực nhỏ. Nhưng lão vẫn bình thản, không nóng không vội, ngược lại đã khiến Hồng Lỗi có chút hoảng hốt khó hiểu.
Đúng lúc này, một vật nặng từ trong màn đêm ập thẳng tới.
Đợi cho đến vật nặng nọ rơi xuống đất, hiển lộ ra hình thái khoa trương, mọi người mới rơi vào ngây ngẩn.