Chương 144: Kiếm Trì!
Chương 144: Kiếm Trì!Chương 144: Kiếm Trì!
Sau đó, năm - sáu mươi môn đồ của Thanh Phong môn bị chúng giáo úy áp giải lên núi. Rõ ràng là trở về tông môn của mình, nhưng sắc mặt bọn họ lại càng thêm tái nhợt.
Thẩm Nghi và Hồng Lỗi đi ở cuối cùng.
"Ta muốn hỏi Kiếm trì là cái gì?"
Hồng Lỗi nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn lại: "Ngươi không phải người Thanh châu?”
"Là người Bách Vân huyện." Thẩm Nghi cũng không che giấu.
"Thảo nào, đúng là một địa phương nhỏ bé." Hồng Lỗi vô thức gật gật đầu, nhưng rất nhanh, gã lại phát hiện ra một điều gì đó không đúng.
Đối phương đang nói đến cái Bách Vân huyện mà gã từng biết sao?
Cái nơi khỉ ho cò gáy kia, lại có thế lực bồi dưỡng được một nhân vật bực này?
Hồng Lỗi kinh ngạc đến há miệng, muốn hỏi lại không dám hỏi, cuối cùng dứt khoát đi vòng qua đề tài này: "Phàm là thế lực nhất lưu, đều có thủ đoạn ổn định để bồi dưỡng ra Ngưng Đan cảnh, cam đoan mỗi một đời đều có cao thủ tọa trấn. Không giống thế lực nhị lưu, nếu lão tổ gặp chuyện ngoài ý muốn, hoặc là đám thế hệ sau bình thường, không có nhân tài nối nghiệp, chẳng quá mấy chục năm sẽ biến mất không còn tung tích.'
"Trấn Ma ti chúng ta cũng có thứ tương tự, nhưng muốn sử dụng, phải đến kinh thành." Nói đến đây, ánh mắt Hồng Lỗi đang nhìn về phía Thẩm Nghị, chợt lóe lên một tia sáng, gã đã đại khái đoán ra suy nghĩ của đối phương rồi.
Cũng đúng thôi, một người có thể độc chiến trưởng lão Thanh Phong môn và Đại Yêu ngàn năm, đương nhiên cũng là Ngọc Dịch viên mãn.
Gã lập tức cười nói: "Với thực lực của ngươi bây giờ, chỉ cân chăm chỉ công tác thêm mấy chục năm nữa, khẳng định là Võ Miếu Ngưng Đan tất có một chỗ thuộc về ngươi, nhưng mấy đợt gần đây nhất thì đừng nghĩ đến nữa, bởi vì cả Lâm cô nương lẫn Bạch y sư, đều xếp hàng ở phía trước ngươi đấy."
"Vẫn nên nói về Kiếm trì đi."
Hồng Lỗi biết tính tình của đám thiên tài này ra sao, bọn họ tuyệt đối không chịu để cho người khác cưỡi trên đầu mình: "Phàm là đệ tử Thanh Phong môn, sau khi chính thức nhập môn lễ bái tổ sư, thì chuyện đầu tiên bọn họ phải làm chính là đến Kiếm trì tế bái, lấy máu ở đầu ngón tay, máu ở mi tâm, máu ở đầu quả tim, rót vào trong đó sẽ được tổ sư che chở, tốc độ tu hành cũng gia tăng thêm rất nhiều."
"Ngoài ra, bọn họ còn có thể lấy ra một thanh kiếm từng được tiền bối trong môn sử dụng, sau đó ngày đêm không ngừng dùng tinh nguyên của bản thân đến uẩn dưỡng nó. Thứ này được gọi là Hộ Đạo Bảo Kiếm. Có thể nói, khoảng một nửa thực lực của bọn họ đều ở trên thanh kiếm ấy. Nghe nói, ngươi đã đánh gãy thanh kiếm của tên chấp sự kia, dù sau này hắn khỏi hẳn thương thế rồi, thực lực cũng chưa chắc đã còn lại năm phần."
Hồng Lỗi đưa bàn tay ra, tiếp tục giảng giải: "Cho nên ngày đó, ta mới đòi xem bội kiếm của Đới Băng, chỉ đơn giản là muốn nhìn một chút xem có phải nàng xuất thân từ Thanh Phong môn hay không, vậy mà ta lại đoán đúng rồi... Ngươi ngẫm lại mà coi, tinh huyết của nhóm đệ tử suốt mấy ngàn năm qua đều kết nối với Kiếm trì, tu vi của bọn họ tiến bộ, Kiếm trì cũng thu hoạch được lợi ích. Cũng chỉ một nơi bảo địa như vậy, mới có thần hiệu, trợ giúp võ phu Ngưng Đan."
"Tuổi thọ của Nộ Kiếm lão nhân chưa tận, dựa theo tư lịch, hẳn là lão có cơ hội tiến vào Kiếm trì tẩy luyện, vẫn đủ sức để liều mạng một phen, ai ngờ lại đi tặng cho Trương Hoành Chu. Nên mới nói, hành động ngày hôm nay của lão... cũng chỉ là đau đớn đếu thấu tim mà ra thôi." Hồng Lỗi cảm khái thở dài.
Thẩm Nghi nghe vậy, thoáng rơi vào trâm mặc, nhưng nhớ đến đây là cơ hội cực hiếm thấy để bản thân tìm hiểu thêm tin tức về võ đạo, lại mở miệng hỏi tiếp: "Nếu Kiếm trì có công hiệu như vậy, lại tồn tại trên mấy ngàn năm rồi, thì hẳn là trên Thanh Phong sơn không chỉ có một vị Ngưng Đan mới đúng?”
"Ngươi lo lắng Trần tướng quân đến đây một mình, không đánh lại bọn họ?" Hồng Lỗi lại cười: "Ngươi là Ngọc Dịch cảnh, ta cũng là Ngọc Dịch cảnh, nếu đồng thời đối mặt với hai - ba người như ta, ngươi có sợ không?”
Thẩm Nghi suy nghĩ một lát, rồi lắc lắc đầu.
"Đúng vậy, thế nếu là một - hai chục người..."
Hồng Lỗi nói tiếp, thấy thanh niên kia lộ vẻ mặt chuyên tâm suy nghĩ hồi lâu, sau đó lại lắc đầu.
Đến đây, nụ cười trên giương mặt vuông vức của gã chợt trở nên cứng ngắc, gã vội vàng dời ánh mắt đi, cố gắng hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, rồi làm như hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì, lại nói tiếp: "Nếu có một - hai mươi người, thì Trấn Ma ti sẽ điều thêm vị khác đến đây. Chung quy lại, trong tay chúng ta không chỉ có một mình Trần lão gia tử, mà có tới mười hai vị Trấn Ma đại tướng. Lão gia tử tuổi quá lớn, bàn về thực lực, miễn cưỡng lắm mới xếp được đẳng sau vị tướng quân của Dương An quận."
"Vị tướng quân của Dương An quận kia xếp thứ mấy?" Thẩm Nghi tò mò nhìn lại.
Hồng Lỗi lườm hắn một cái, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Mười một."
"Đệ nhất là ai?"
"Đệ tử thứ hai của Tổng binh."
Thứ hai thì sao?”
"Đại đệ tử của Tổng binh."
Vì sao lại lộn ngược vậy?”
"Thẩm huynh đệ, đến rồi!" Hồng Lỗi cảm thấy đau đầu, trực tiếp dừng câu chuyện lại đó, những lời đắc tội với người khác này, gã có thể tùy tiện nói ra ngoài miệng sao?
Dù Thẩm Nghi vẫn chưa thỏa mãn, cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy phía trước Thanh Phong sơn môn, có một cái đàn tế vô cùng rộng lớn, được xây dựng từ những viên đá trắng nõn đã đục đẽo thành gạch.
Lúc này, nhóm kiếm khách áo trắng hơn tuyết đang quỳ đây hai bên.
Ba trăm vị giáo úy của nội doanh mặc áo đen thêu hình Kim Điêu, cũng đứng xung quanh bên ngoài tế đàn, thân hình thẳng tắp, vô số xỉiềng xích đen kịt bay lên, vây trọn cả tòa tế đàn lại.
Lại có hơn ngàn nhân mã ngoại doanh, đang chỉnh tê đứng chung một chỗ, sắc mặt lạnh lùng.
Ở phía trước đám người, mười mấy vị Thiên Tướng chen chúc vào nhau, vây xung quanh một bóng người mặc áo giáp đen nhánh lấp lánh ô quang, đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế dựa lớn, tay cầm một cây đại kích thuần thiết, áo choàng bằng tơ lụa màu đỏ tươi tùy ý lay động, giống như một dòng máu đỏ, nhuộm đẫm ráng chiều.