Chương 145: Vì Sao?
Chương 145: Vì Sao?Chương 145: Vì Sao?
Thẩm Nghi hơi nhíu mày, hoàn toàn không ngờ trên núi lại có phong cảnh như vậy.
Bản thân ở phía dưới chiến đấu sinh tử, cứ cho rằng tình huống bên trên cực kỳ căng thẳng, ai biết đâu khi lên đến nơi, lại thấy cả đám người đang quỳ dưới đất?
Có thời gian rảnh rỗi để đứng đó, không thể xuống dưới cứu người sao?
"Không đơn giản như ngươi đang nghĩ đâu."
Thấy vẻ mặt hắn phát sinh một chút biến hóa dị thường, Hồng Lỗi chậm rãi bước ra, dẫn theo mọi người đi về phía trước, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Rõ ràng là đám đệ tử của Thanh Phong môn không có ý ngoan cố chống cự, nhưng Trân tướng quân vẫn một mực vây mà không thả, tình huống này chỉ có thể nói rõ một điều rằng... Lão già chưởng môn kia đã phát điên rồi!
Tiến gần hơn một chút, mới trông thấy một nam nhân đang khoanh chân ngồi ở chính giữa tế đàn, thân trên trần trụi, vô số những vết thương mảnh dài, đan vào nhau, tạo thành một cái mạng nhện trải rộng toàn thân. Thoạt nhìn, người này giống hệt một món đồ sứ gân bị đánh nát rồi.
Vết thương quen thuộc này khiến Thẩm Nghi không kiềm nổi, lập tức nín thở. Bởi vì tại Thủy Vân hương lúc trước, hắn đã từng trông thấy cảnh tượng này trên thân thể con giao ma kia rồi, hai bên giống hệt nhau.
Vào khoảnh khắc đó, đột nhiên Thẩm Nghi cảm nhận được một chút khí tức từ trên người đối phương, bước chân tiến tới, càng lại gần, khí tức ấy càng thêm dày đặc.
Bỗng nhiên, nam nhân kia mở mắt ra, chậm rãi lia ánh mắt nhìn sang nơi này.
Đôi mắt phủ đầy tơ máu kia chỉ liếc một cái đã khiến toàn thân Thẩm Nghỉ căng cứng, bàn tay không tự chủ được, vội vàng nắm chặt lấy chuôi đao.
Phải biết rằng, cảm giác áp bách hắn từng cảm nhận được ở thời điểm vừa mới tỉnh lại, phải dùng thân thể phàm thai đi đối mặt với con cẩu yêu da đen kia, cũng không khiến người ta xao động như tại thời điểm này.
"Hắn chính là Trương Hoành Chu." Dường như Hồng Lỗi không cảm nhận được điều gì khác thường, chỉ mở miệng giới thiệu đơn giản: "Là vị Thanh Châu Kiếm Khách hiệp danh vang dội khắp Thanh châu. Theo suy đoán của Trần tướng quân, tên này chính là giao ma ở Dương Xuân giang biến thành."
Thẩm Nghi lại đờ người ra như không nghe thấy. Nam nhân kia đưa mắt quan sát khuôn mặt của hắn một cái thật sâu, trên gương mặt lộ vẻ dữ tợn vì thống khổ kia, lại dân dần có nhiều thêm vài phần oán độc.
Dưới ánh mắt chăm chú ấy, Thẩm Nghi vẫn giữ nguyên gương mặt không cảm xúc của mình, chỉ có nhịp hô hấp vừa trở nên dồn dập hơn.
Một luồng sát khí nông đậm chợt tràn ra trong lòng.
Trong ánh nhìn chăm chú của bao người, Trương Hoành Chu đột nhiên đứng dậy, đi từng bước từng bước một đến biên giới tế đàn.
Toàn bộ đám môn đồ Thanh Phong môn đều ngẩng đầu, nhóm giáo úy Trấn Ma tỉ đồng loạt nắm chặt binh khí, lên tiếng quát mắng: 'Lui ra!" Nhưng trong lòng lại nghi hoặc không thôi.
Khoảng nửa tháng trước, ở lần gân đây nhất khi Trương Hoành Chu bạo động, lại bị Trân tướng quân vung kích đập trở về, đối phương đã yên tĩnh suốt bao nhiêu ngày nay rồi, làm sao lại đột ngột đứng lên?
"Ta vô tội, ngươi không giết được ta." Trương Hành Chu hít thở nặng nề, thân thể hơi còng xuống, trầm giọng nhìn về phía lão giả mặc Ô Quang Bảo Giáp trước mặt.
Gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta thay Thanh châu chém yêu suốt một trăm năm mươi năm qua, cũng bảo vệ dân chúng Lâm Giang quận suốt một trăm năm mươi năm rồi, bọn họ dâng tặng ta danh hiệu hiệp khách! Ta vô tội!"
Trần Càn Khôn râu tóc bạc trắng, khuôn mặt chẳng có điểm nào thần kỳ, thậm chí nhìn qua còn có cảm giác lão chỉ là một vị lão nhân bình thường mà thôi. Khi nghe được những lời Trương Hành Chu nói, lão chỉ bình tĩnh, thản nhiên bảo: "Đọc cho hắn nghe một lần nữa đi."
Vị Thiên Tướng bên cạnh lão lập tức bước ra khỏi hàng, cao giọng đọc: "Trương Tử Đào, đệ tử của Thanh Phong sơn, ba năm trước từng đi đến Song Dương huyện trừ yêu, chém được một con miêu yêu, có hơn hai mươi bách tính bỏ mình, hài cốt không còn. Theo kết quả điều tra của tróc yêu nhân, hai ngày trước đó, vừa có người gặp qua con yêu này ở Ngọa Ngưu than ngoài năm trăm dặm.”
(Than3ʧ ở đây chỉ thác, ghênh)
"Trương Ngọc Tùng, đệ tử của Thanh Phong sơn, hai năm lẻ bảy tháng trước đó lại làm theo cách cũ, chém được một con yêu ở một thôn tại Kỳ An huyện, trong thôn có ba mươi hộ chết đi, hài cốt không còn."
"Trương Linh Lung, đệ tử của Thanh Phong sơn..."
Phương thức chém yêu không có gì khác nhau, thảm trạng thi cốt không còn cũng chẳng có gì khác nhau. Mà toàn bộ những cái tên kia đều không ngoại lệ, bọn chúng chính là con nối dõi của vị kiếm khách phong lưu này.
Chỉ tính riêng những phần báo cáo thu được trong vòng ba năm gần đây, đã làm vị Thiên Tướng nọ đọc đến miệng đắng lưỡi khô.
Đám môn đồ Thanh Phong sơn lại yên lặng cúi đầu xuống.
"Cho nên công tích của ta là giả?" Chỉ có Trương Hành Chu vẫn bình tĩnh, mặt không đổi sắc, luôn nhìn chằm chằm vào vị lão giả kia.
"Của ngươi đều là thật, bổn tướng đã phái người đi điều tra rồi. Ngươi không hổ với hiệp danh Thanh Phong sơn." Trân Càn Khôn khẽ gật đầu nói.
"Như vậy..." Giọng nói của Trương Hành Chu bỗng trở nên sắc bén: "Với công tích của ta, chẳng lẽ bách tính Lâm Giang quận này không nên nuôi dưỡng con nối dõi của ta? Bọn chúng đều là bán yêu, trời sinh tính tình như vậy, ta đã cố gắng dạy dỗ chúng nó rồi!"
"Vì sao? Không cho ta một chút thời gian?"
"Vì sao? Không cho ta một cơ hội?"
Tiếng gào thét mang theo oán hận sâu đậm lập tức vang lên, vọng khắp cả sơn môn.
"A?" Hồng Lỗi ngẩn người, chợt phát hiện ra vẻ mặt đám người trên núi này không có lấy chút dị sắc nào.
Nghĩa là trải qua mấy ngày vây núi, tróc yêu nhân đã sớm lật tung toàn bộ nội tình gốc gác của tên kiếm hiệp kia rồi? Ngay cả Trương Hành Chu cũng thừa nhận thân phận yêu ma của mình. Vậy... Vì sao vẫn chưa động thủ?
Lần này, đừng nói là Thẩm Nghi, ngay cả gã cũng có chút mờ mịt, chỉ có thể dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lão tướng quân đang ngồi phía trước kia.