Chương 146: Trân Càn Khôn Ta Có Tài Đức Gì Mà Dám Cho Ngươi Một Cơ Hội?
Chương 146: Trân Càn Khôn Ta Có Tài Đức Gì Mà Dám Cho Ngươi Một Cơ Hội?Chương 146: Trân Càn Khôn Ta Có Tài Đức Gì Mà Dám Cho Ngươi Một Cơ Hội?
Ngay cả đôi lông mày, Trân Càn Khôn cũng không thèm động lấy một cái, chỉ bình tĩnh đối mặt với sự oán độc của Trương Hành Chu, chậm rãi nói: "Thật ra bổn tướng cũng từng do dự, chẳng lẽ trên thế gian này lại thật sự có một con yêu ma chịu thành tâm dung nhập vào thế tục? Nhưng sau đó mới nghĩ lại, hơn trăm năm nay, nữ nhân bên cạnh ngươi không có năm trăm thì cũng có đến ba trăm."
"Đó là các nàng hâm mộ hiệp danh của ta mà tự nguyện tìm đến." Trương Hành Chu há to miệng thở hổn hển, thương thế toàn thân mơ hồ có dấu hiệu nứt ra.
"Bổn tướng không có ý này." Trần Càn Khôn khoát tay, cảm khái nói: "Ta chỉ đột nhiên nhớ ra, mỗi lần các nàng mang thai con nối dòng của ngươi là sẽ bị yêu ma bắt đi, tám chín phần mười không có tin tức, một phần mười được cứu trở về, lấy đó để thành tựu danh hiệu hiệp khách phong lưu cho ngươi. Nhưng chỉ ngắn ngủi vài năm sau, những người ấy cũng lặng lẽ chết đi. Bọn họ dùng thân thể phàm nhân của mình, để thai nghén giao ma, không biết ở thời điểm nhìn thấy thứ đồ chơi mà mình sinh ra kia, trong lòng có cảm thấy thê lương hay không?”
"Sắp sinh con là có yêu ma đến bắt, khi đói bụng là có yêu ma đi giết chóc thôn dân, nhiều lần đều đúng thời điểm như thế, trực tiếp kéo dài từ mấy trăm đến hơn vạn dặm xung quanh.
"Rốt cuộc là đám yêu ma của Thanh châu này đã tạo cái nghiệt gì, lại gặp được một nhà hiệp khách các ngươi đúng thời điểm như vậy?"
"Mà bách tính Lâm Giang quận ta, một năm phải sinh được mấy hài tử, mới nuôi nổi vị hiệp khách tôn quý như ngươi?”
Trong giọng nói thoáng có vẻ lạnh lùng, sau đó, bóng người mặc Ô Quang Bảo Giáp kia cũng chậm rãi đứng lên. Vị lão nhân ấy câm cây đại kích thuần thiết trong tay, hờ hững nhìn sang: "Trân Càn Khôn ta chỉ là một kẻ tội phu, có tài đức gì mà dám cho ngươi một cơ hội?”
Dưới cái nhìn chăm chú đầy lạnh lẽo đó, ngũ quan trên mặt Trương Hành Chu lập tức trở nên cứng đờ, gã vội vàng lui vê phía sau mấy bước, mãi cho đến khi được một đôi bàn tay có vẻ tang thương đỡ lấy bờ vai.
Gã quay đầu nhìn lại, hơi thở nặng nề: "Sư phụ."
Lão chưởng môn mặc lưu vân thanh bào (áo bào màu xanh có hình đám mây trôi), tóc tai bù xù, dường như đã rất lâu rồi, lão chưa từng chợp mắt, khuôn mặt tang thương, nhưng vẫn mềm mỏng vỗ vỗ bờ vai gã: "Ta biết ngươi oan ức, hắn không cho ngươi cơ hội, vi sư sẽ cho ngươi.'
Lời này vừa nói ra, trên nét mặt đầy vẻ quạnh hiu của đám kiếm tu đang yên tĩnh quỳ hai bên tế đàn, bỗng dưng lại có thêm một tia tuyệt vọng, còn trong mắt đám giáo úy Trấn Ma tỉ lại nhiều thêm một mảnh phẫn nộ.
Ngay tại chỗ, đã có một vị Thiên Tướng tính cách nóng nảy, hung hăng cất bước tiến lên, lạnh lùng nói: "Cho ngươi thời gian dài như vậy, mà trong đầu ngươi vẫn u mê hồ đồ đến mức này? Hắn là yêu ma, ngươi muốn cho hắn cơ hội gì?"
Lão chưởng môn Thanh Phong môn không để ý đến đối phương, chỉ đứng trước mặt đệ tử, đưa nhìn về phía Trần Càn Khôn.
"Trần huynh." Bỗng nhiên lão cười cười, vẻ mặt mang theo hồi ức, lại có chút cầu xin, khoa tay múa chân một hồi, mới nói: "Lúc trước khi ta nhặt được hắn, hắn mới lớn chừng này.'
Lại có Thiên Tướng cười lạnh nói: "Khi hắn lớn đến mức đó, thì tuổi tác của hắn còn lớn hơn cả gia gia nhà ngươi!"
Lão chưởng môn Thanh Phong môn vẫn coi như không nghe thấy, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Trân Càn Khôn, trong miệng gấp gáp nói những lời như mê sảng: "Trân huynh, ngươi biết ta trời sinh không trọn vẹn, Thanh Phong môn lại là Thanh Phong môn của Trương thị nhất mạch, không thể đứt đoạn trên tay ta... Lúc đó, ta ôm lấy hắn từ dưới sông, mới đặt tên là Hoành Chu, dạy hắn luyện kiếm, thúc giục hắn ăn cơm, âm thâm che chở cho hắn đi giết yêu..."
Dường như lão còn rất nhiều chuyện muốn nói.
"Nhưng hắn là một con Giao Long." Trân Càn Khôn thản nhiên cắt ngang.
"Nhưng ta đã nuôi hắn lớn thành như vậy! Thậm chí còn chuẩn bị cho hắn tiến vào Kiếm trì tẩy luyện! Chuẩn bị nhường cái chức chưởng môn này cho hắn!"
"Là con đàn bà đê tiện chạy đến trước mặt người khác sinh nở kia, đã biến hắn thành Giao Long!"
Chỉ trong nháy mắt, gương mặt vốn tang thương của lão chưởng môn Thanh Phong môn đã trở nên dữ tợn, tiếng nói khàn khàn.
Thấy bản thân nói nhiều như vậy, nhưng vẻ mặt Trần Càn Khôn vẫn bình lặng, không chút gợn sóng, đột nhiên lão xoay người, tóc tai bù xù, thoáng cái đã từ một vị chưởng môn đại phái trở thành một kẻ điên cuồng đang phẫn nộ.
"Thanh Phong đệ tử, kết trận! Kết trận!" Nhưng lần này, đám người trên tế đàn, cả trưởng lão chấp sự lẫn nhóm đệ tử môn đồ, đều dời ánh mắt đi.
"..." Thấy thế, dường như lão chưởng môn Thanh Phong môn này đã sớm có dự liệu, lão bật cười điên cuồng, lại lấy ra một viên kiếm hoàn to bằng nắm tay trẻ con từ trong ngực.
Lão rút tay về, viên kiếm hoàn lập tức tản ra ánh hào quang lóng lánh, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.
"Ta nói rồi, đây là Thanh Phong môn của Trương thị nhất mạch ta."
Trên thực tế, khi tinh huyết nhỏ vào Kiếm trì, thứ mà người ta tế bái vốn không phải Thanh Phong môn, mà là Trương thị nhất mạchI
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, đột nhiên lão quỳ xuống, lại hung hăng dập đầu, lạnh lùng nói: "Thỉnh Tổ Kiếm! Ban phạt!"
Viên gạch trắng nõn dưới đất bị vầng trán kia đập vào, âm ầm nứt ra—— viên tròn được gọi là Tổ Kiếm kia lập tức phát ra tiếng kêu vù vù.
Theo tiếng động đó truyền ra, những thanh bội kiếm bên hông của mỗi một tên đệ tử Thanh Phong môn đang có mặt ở nơi này cũng phát ra rung động, ngoại trừ biến hóa của thanh kiếm, sắc mặt đám người kia cũng trở nên đỏ ửng.
Lão chưởng môn lại dập đầu.
Ngay sau đó, lập tức có một người phun máu.
Thẩm Nghi đứng ở đằng xa, chăm chú quan sát cảnh tượng trước mắt, một màn này đã vượt quá khả năng lý giải của hắn rồi.
"Đè bọn họ xuống!" Hồng Lỗi quát to một tiếng.
Giờ phút này, dưới một loại tra tấn quỷ dị nào đó, đám đệ tử vừa bị bọn họ áp giải đến, vốn còn ngoan ngoãn như cừu, lại đột nhiên không nhịn được, bàn tay đã đặt vào chuôi kiếm bên hông.
Nhóm giáo úy cùng nhau tiến lên, trực tiếp khống chế bọn họ trước.