Chương 147: Đã Nói Với Các Ngươi Rồi...
Chương 147: Đã Nói Với Các Ngươi Rồi...Chương 147: Đã Nói Với Các Ngươi Rồi...
Cùng lúc ấy, phía trên tế đàn khổng lồ kia, âm thanh kiếm sắc rời vỏ liên tiếp vang lên không dứt. Chỉ khi câm lấy chuôi kiếm bên hông, sự trừng phạt của "Tổ sư" mới có thể giảm bớt đi một chút.
Từng thanh trường kiếm sắc bén chậm rãi nhắm thẳng vào đám người của Trấn Ma tỉ.
Nhóm trưởng lão đang ngồi xếp bằng phía trước đại điện không cam lòng nhắm mắt lại, khí tức hùng hồn nhanh chóng hội tụ về phía trước.
"Mẹ kiếp, dù lo lắng có yêu ma trà trộn vào trong đó trốn đi, cũng không nên đưa tất cả bọn họ lên núi như vậy, đến cùng là Trần lão gia tử đang suy nghĩ cái gì?" Giờ phút này, ngay cả Hồng Lỗi, cũng không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Khẳng định là Trần lão gia tử biết lão chưởng môn Thanh Phong môn có thủ đoạn như vậy. Dùng khí tức của mấy ngàn môn đồ hội tụ lại, kết thành Vạn Kiếm Tru Yêu Trận, trong trận còn có lão chưởng môn Thanh Phong môn và hai vị trưởng lão Ngưng Đan cảnh khác, chỉ thấy từng luồng kiếm ý vô hình đang nhanh chóng bao phủ xung quanh Trần Càn Khôn, làm lóe lên một quâng sáng lạnh lẽo, đầy nguy hiểm.
"Dùng đại trận này, giữ Trần huynh ở lại nơi đây chừng nửa tháng thời gian, cũng không tính là quá đáng chứ?" Lão chưởng môn Thanh Phong môn vẫn đang bò sấp dưới đất, lúc này, lão không còn nổi giận nữa, chỉ chậm rãi quay đầu lại, có chút cô đơn nói: 'Hẳn là ngươi có chốn ẩn thân, hãy đi thôi."
Trương Hành Chu lộ vẻ mặt mừng rỡ, lại đưa nhìn thoáng qua thanh niên có giắt ô đao bên hông một lần cuối cùng, rồi không chút do dự xoay người bay lên không trung!
Thẩm Nghi nắm lấy bàn tay của một đệ tử trẻ tuổi, đối phương lộ vẻ mặt tuyệt vọng. Dù hơn ai hết, trong lòng bọn họ hiểu hậu quả khi động thủ với giáo úy Trấn Ma tỉ là gì, nhưng thân thể đã mất đi khống chế, vẫn trực tiếp cầm kiếm đâm tới.
Nhưng hiện tại, lực chú ý của Thẩm Nghi không còn đặt trên người gã nữa, hắn đang đưa mắt nhìn chằm chằm vào bóng người vừa chạy trốn trên bầu trời phía xa kia, chỉ trong nháy mắt, cõi lòng đã trầm xuống dưới đáy cốc.
Suy đoán của hắn là chính xác, đúng là con giao ma này có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
Mà bây giờ, đối phương lại muốn chạy trốn... Đúng lúc này, Trần Càn Khôn đang bị kiếm quang đầy trời bao phủ, lại chậm rãi nhắm mắt xuống.
Dưới ánh mắt kinh hãi của lão chưởng môn, cây đại kích thuân thiết trong tay Trần lão gia tử chợt bay lên, tựa như vừa được một bóng người vô hình đón lấy.
Người vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng binh khí lại đột nhiên bay lên.
Uy lực vô biên quét tới, dường như bên trong bàn tay vô hình kia đang ẩn chứa một loại khí thế kinh người, khai thiên tích địa, hung hăng chém về phía bóng lưng Trương Hành Chul
"Keng - " Trong tiếng long ngâm sắc bén truyền ra, cả cái đàn tế trước mắt lập tức biến thành màu đen âm trầm.
Ngay tức khắc, phía trên đại điện của Thanh Phong sơn, lại có một con Ác Giao dài gần trăm trượng trực tiếp lấp mây, che phủ cả mặt trời, thân hình ngăm đen tròn trịa của nó đang gắng sức giãy giụa, chiếc sừng sắc bén trên trán còn lộ ra phong mang, sắc nhọn hơn bất cứ một món thần binh nào.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, đại kích đã chém xuống, yêu huyết vương vãi khắp trời, nửa đoạn thân thể Giao Long cũng "Ầm vang" một tiếng, rơi xuống từ giữa hư không.
Ác Giao dữ tợn kia chỉ còn lại một nửa thân thể, yêu huyết trộn lẫn nội tạng rơi xuống như mưa, nó hốt hoảng, mang theo tâm trạng đầy sợ hãi bỏ chạy về phương xa, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Chờ đến lúc đại kích về tay, Trần Càn Khôn mới mở mắt ra, vẫn giữ nguyên biểu cảm bình tĩnh, hờ hững nhìn lão chưởng môn đang bò sấp dưới đất: "Nửa tháng quá lâu, ta cho ngươi một nén nhang để nhắn nhủ di ngôn."
"Ngươi... Ngươi phá cảnh rồi?"
"Coi như một nửa đi." Trần Càn Khôn nói xong, lại lẳng lặng đưa mắt nhìn viên kiếm hoàn đang lơ lửng giữa không trung: "Tiền bối, ngươi đã để bản tướng đợi lâu rồi."
Thời gian dài như vậy, đúng là xương cốt cũng muốn ngồi đến sụn cả ra.
"Đừng!"
Thấy viên kiếm hoàn kia lại có xu thế muốn nhắm mắt lại, lão chưởng môn Thanh Phong môn lập tức kêu lên thảm thiết. Lão vội vàng đưa tay tới muốn cướp lấy viên kiếm hoàn kia, lại không ngờ Tổ Kiếm đã đi trước một bước, nó run rẩy vù vù rồi chui thẳng vào ngực lão.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ trường kiếm trong tay mấy ngàn môn đồ của Thanh Phong đều khôi phục lại trạng thái bình thường, kiếm quang đầy trời cũng tiêu tan nhanh chóng.
"Đã nói với các ngươi rồi, gấp cái rắm, Trần lão tướng quân còn có thể hại các ngươi sao?" Hồng Lỗi buông tên đệ tử trong tay xuống, sau đó tức giận đẩy gã ra ngoài.
"Ách! Trấn giữ núi này để yêu ma không thể chạy thoát, lại vây khốn con giao ma kia vì bức Tổ Kiếm xuất hiện. Hóa ra lão gia tử đã sớm đoán được lão chưởng môn Thanh Phong môn muốn trả thù, cứ một mực chờ đến khi lão lén lút giở trò xấu, không bằng dứt khoát làm một lân chặt đứt toàn bộ thủ đoạn trong tay lão đi. Giờ này, con giao ma kia đừng hòng trốn được..." Hồng Lỗi hưng phấn quay người, muốn khoe khoang với Thẩm Nghị, chuyện bản thân gã cũng từng được làm việc dưới quyên lão gia tử.
Nhưng lời còn chưa nói hết, lại đột nhiên sửng sốt...
Người đâu rồi?
"Ôi Ôi!"
Không biết đã bay bao xa, thân thể to lớn của con Giao Long kia bắt đầu điên cuồng run rẩy, sau đó âm ầm ngã xuống đất, làm dấy lên từng mảng bụi bặm mịt mù.
Nó lại một lần nữa hóa thành hình người, trên thân thể phủ đầy vảy đen, vết thương ghê người màu đỏ sậm.
Con Giao Long dữ tợn ấy vừa thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, vừa vươn bộ móng vuốt bén nhọn của mình, mò xuống bên dưới, bàn tay lập tức dính đầu huyết tương. Bắt đầu từ phần eo bị cây đại kích kia cắt ngang chặt đứt, xuống dưới là một mảnh trống trơn, chỉ còn lại nửa thân thể.
Trong mắt nó đầy rẫy hoảng hốt và sợ hãi.
Nó tựa người vào gốc cây, cái miệng lớn dính máu không nhịn được, lại bật ra một tiếng thét gào điên cuồng.
Giao ma run rẩy vươn cái lưỡi màu đỏ tươi tới, luông lửa hừng hực lập tức bao lấy bộ móng vuốt đầy vảy thô ráp của nó, nó quyết định dùng lửa nóng để đốt chát, phong kín miệng vết thương lại.