Chương 149: Ngươi Đừng Tới Đây, Ta Có Chút Sợ Hã¡!H
Chương 149: Ngươi Đừng Tới Đây, Ta Có Chút Sợ Hã¡!HChương 149: Ngươi Đừng Tới Đây, Ta Có Chút Sợ Hã¡!H
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi lập tức ấn bàn tay xuống.
Thiên Cương Huyết Sát đã thi triển toàn lực đột ngột rơi xuống, nện lên thân thể chỉ còn một nửa của giao mail
Mãi cho đến giờ phút này, Thẩm Nghi mới dần lấy lại được tinh thần, hắn nhẹ giọng giải thích: "Bởi vì ngươi đã nhìn ta ba lân."
Tầng vảy trên lưng giao ma bị cương khí đánh ra một vệt trắng, lại khiến cho những vết nứt chằng chịt trên thân thể nó dần dần toác ra.
Nhân cơ hội ấy, luồng hỏa diễm yêu tà lập tức liếm láp lấy nhục thể của nó.
Nhưng vẻ mặt của con Giao Long nọ vẫn bình thản, không chút biến hóa: "Chỉ nhìn ngươi một cái, ngươi lại muốn giết ta?"
"Là ba cái." Thẩm Nghi mím môi nhìn lại, bình tĩnh thành thực nói: "Ta không chỉ muốn giết ngươi, còn muốn giết cả nhà ngươi."
Những lời hắn nói đều là lời tâm huyết trong lòng.
Ở trong mắt Giao Long, Thẩm Nghi đã nhìn thấy sự oán độc, cũng nhìn thấy hận ý trào dâng, chỉ một thứ duy nhất hắn không nhìn thấy, đó chính là đường sống của mình.
Cho nên, dù đối phương chỉ có một tia cơ hội để thoát đi, hắn cũng muốn tự tay mình hủy diệt nó.
Nếu không, có lẽ thứ đang chờ đợi hắn ở phía trước, chính là sự trả thù của toàn bộ Giao tộc ở Dương Xuân giang.
"ỜI Ha —— " Giao ma nghe vậy, thoáng trầm mặc hồi lâu, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của thanh niên trước mặt rồi. Đột nhiên nó bật cười thành tiếng, cười đến cả người run rẩy, cười đến thở không ra hơi, móng vuốt không ngừng đập thật mạnh về phía trước, hung dữ nói: "Coi như ngươi có chút đầu óc."
Trương Hành Chu được lão chưởng môn Thanh Phong môn coi trọng như thế, còn đối xử với gã như thân sinh nhi tử, nên dù hết thảy mọi thứ hoàn toàn khác biệt thì tính cách của hai người này vẫn có chút điểm chung.
Đó chính là rất bao che cho hài nhi nhà mình!
Huống chi, Giao Phong không phải bán yêu. Tên kia chính là con nối dõi được Trương Hành Chu và một con mẫu giao khác sinh ra trước khi nó rời khỏi Dương Xuân giang, chính vì Trương Hành Chu không an tâm về đứa nhỏ này, lo lắng nhi tử nhà mình tuổi nhỏ, sẽ bị đám đồng tộc còn lại bắt nạt, mới đón Giao Phong từ dưới sông lên bờ.
Đó là... con nối dòng chân chính và duy nhất của nó... !
Mà giờ khắc này, khí tức nồng đậm lại quen thuộc không ngừng tản ra trên người thanh niên kia, đã khiến nó không khỏi phát cuồng. Dù vẫn biết Trần Càn Khôn có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, nhưng thuận tay giải quyết một tên võ phu Ngọc Dịch cảnh, cũng chẳng mấy tốn công.
"Đã vậy, ngươi còn chờ cái gì? Hãy đến đây! Giết ta đi!" Giao ma phát ra một tiếng rít gào hung tợn, rồi lập tức bám tay xuống đất, lê về phía trước. Nhưng nó tiến lên một bước, Thẩm Nghi lại yên lặng lui vê phía sau một bước.
Sau đó, hắn dứt khoát vươn tay lên, tế ra mảnh Thiên Cương Huyết Sát.
Nó tiến lên, hắn lui lại.
Tiến bao nhiêu, sẽ lui bấy nhiêu, không sai lệch một phân nào.
Giao ma: ”...'
"Ngươi đừng tới đây, ta có chút sợ hãi." Thẩm Nghi khoanh tay đứng thẳng, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh để thản nhiên nói thật một câu, sau đó lại đưa tay, tế ra mảnh huyết sát thứ ba.
Lúc trước, tình huống diễn ra khi với giao thủ Ngưng Đan cảnh đã hoàn toàn vượt ra khỏi tâm nhận thức của hắn rồi. Vì vậy, hắn thật sự không nắm chắc.
Thêm nữa, Huyết Cương từ trước đến nay vẫn đánh đâu thắng đó, nhưng nện xuống người con giao ma trước mặt lại không mang đến bất cứ hiệu quả gì.
Có điều, Thẩm Nghi vẫn tin tưởng, chỉ cần góp gió thành bão tất sẽ sinh ra hiệu quả, nếu như không có, nghĩa là chưa đủ nhiều.
Trong một nhịp hô hấp, gân như hắn đã vung chưởng tới hai mươi lần, khiến sắc mặt trở nên trắng bệch.
Uy lực của Huyết Cương tăng lên, đồng thời lượng tiêu hao cũng nhiều kinh khủng, tuyệt đối không thể so sánh với lúc trước được.
Cương khí rậm rạp chăng chịt giống như một cơn cuồng phong mưa rào đều rơi cả xuống thân giao ma, ngay cả chân trời cũng ẩn chứa một tầng đỏ sậm.
Ngay tại khoảnh khắc giao ma cho rằng Thẩm Nghi đã kiệt sức, hắn lại từ từ nín thở, nhắm mắt lại, chờ đến khi mở mắt ra, bên trong con ngươi lại lấp lánh kim mang: "..."
Bàn tay vừa mới ngừng lại trong thoáng chốc, lại một lần nữa giơ lên!
"Đây là thứ yêu pháp gì?" Đối mặt với cảnh tượng cực kỳ bất hợp lý, không thể nào hiểu được này, gương mặt vốn bình tĩnh của giao ma cũng phải biến sắc, trong lòng mơ hồ sinh ra một chút dị thường.
Nó cảm nhận được một cơn đau đớn xuất phát từ phần lưng, dần dần lan tràn tới, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng. Chỉ thoáng do dự, nó đã hạ quyết tâm, chậm rãi quay người bò về phía xa.
Tình huống không đúng! Đi trước lại tính saul
Tiếng bước chân mơ hồ lúc trước lại vang lên.
Giao ma lập tức quay đầu lại, vô cùng phẫn nộ trừng mắt nhìn kẻ đáng ghét kia, nhưng không thể làm gì được hắn, đành phải thu hồi ánh mắt, càng thêm ra sức tiến lên.
Nhưng tiếng bước chân kia vẫn một mực vang lên, không nhanh không chậm, đi theo sau lưng nó, chỉ khi nó quay đầu, đối phương mới dừng lại. Đồng thời, hắn cũng bày ra tư thế chuẩn bị sẵn sàng để rút lui, tuyệt đối không cho nó một chút cơ hội phản công nào.
Nương theo đó, là cơn mưa phùn liên miên không dứt, vô cùng vô tận kéo đến.
Âm! Âm! Âm!
Cơn mưa kia đã cứng rắn lưu lại một luông hỏa diễm mãnh liệt trên lưng giao ma, khiến cho vô số những vết thương chăằng chịt trên thân thể nó triệt để nứt toác, yêu huyết màu đỏ sậm ồ ồ phun ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Rốt cuộc, nó cũng dừng động tác, nhìn thanh niên cứ một mực bám theo đằng sau mình như hình với bóng kia, trong con ngươi lóe lên một tia huyết sắc. Nó há miệng, để lộ ra cái miệng đầy răng nanh cùng với chiếc lưỡi nhọn màu đỏ tươi, phẫn nộ nói: "Ngươi sợ cái con mẹ gì!"
"Cút đi"
Đối phương ra tay tàn nhẫn như thế, lấy đâu ra sợ hãi chứ?
Tên này... con mẹ nó là loại người gì chứ?
Ngươi có một chút tôn nghiêm mà võ phu nên có hay không?
Tính bắt nạt con giao tàn tật như ta hả?