Chương 150: Ngươi Không Chết, Ta Ăn Ngủ Không Yên!!!
Chương 150: Ngươi Không Chết, Ta Ăn Ngủ Không Yên!!!Chương 150: Ngươi Không Chết, Ta Ăn Ngủ Không Yên!!!
Đối với liều chết chém giết, điêu kiêng ky nhất chính là thua khí thế.
Hành động không ngừng nghỉ của Thẩm Nghi đã làm giao ma hoàn toàn không nhìn ra cực hạn của hắn.
Không chỉ như vậy, ở trong mắt nó, khoảng cách mà ngay từ đầu, hắn vẫn cẩn thận duy trì kia, càng giống như một cái lạch trời, thoạt nhìn rất ngắn ngủi, chỉ thiếu chút nữa là có thể lao qua tập kích, nhưng suốt từ nãy đến giờ, nó vẫn không thể vượt qua được.
Lại nói, Trân Càn Khôn đã để lại vô số những vết thương chi chít trên người giao ma, khiến nó trông giống như một món đồ sứ gần như đã bị đập bể.
Vào giờ phút này, khi tâng tâng cương khí cứ liên miên không dứt nện xuống bộ thân thể tàn phế lại chồng chất vết thương kia, rốt cục con lão yêu Ngưng Đan đã sống hơn ba ngàn năm này, cũng triệt để mất đi lực phản kháng, càng khó tránh khỏi mà sinh ra một tia sợ hãi trong lòng.
Nỗi sợ hãi này không chỉ bắt nguồn từ tâm lý lo lắng Trấn Ma đại tướng đang đuổi theo, mà đại bộ phận trong đó đều đến từ chính thanh niên ở đằng xa xa kia.
Tên giáo úy chết tiệt này, muốn triệt để đánh nát nói
"G-rào - " Đã bất chấp tất cả, không cần biết Trân Càn Khôn kia là cái quái gì, giao ma lập tức phát ra một tiếng rông ngâm vang dội, muốn hóa thành nguyên thân bay vút đi cho nhanh.
Dù phải chết, nó cũng tình nguyện chết dưới thanh yêu ma đại kích kial
Một tên yếu ớt Ngọc Dịch cảnh cũng xứng giết Giao Quân ta?
Thu vẻ mặt của con yêu ma ấy vào đáy mắt, bên trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Nghi chợt xẹt qua một tia phức tạp, nhưng động tác lại chẳng có lấy một chút do dự nào, hắn trực tiếp rút thanh đao thẳng tắp bên hông ra.
Ngay sau đó, thân hình hắn vừa động, chỉ thấy song chưởng câm đao, cả người kéo theo khí thế mãnh liệt, hung hăng chém một luồng ô quang từ ngay giữa không trung xuống!
Lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực giao ma.
Mười ngón tay thon dài với những khớp xương nổi gồ lên rõ nét, đang nắm chặt chuôi đao, cũng bị yêu huyết màu đỏ sậm nóng bỏng nhuộm đẫm. "Ngươi muốn chết!" Đột nhiên đôi móng vuốt sắc nhọn của giao ma đánh tới, chỉ nhẹ nhõm một kích cũng đủ để xuyên thủng bả vai thanh niên kia, huyết tương nóng hổi ẩn chứa từng điểm kim mang, vẩy lên khuôn mặt trắng nõn của gã.
Sâu trong đôi mắt trong veo kia chẳng có một tia dứt khoát hay kiên quyết nào, chỉ ngấm ngầm lóe lên một chút đau đớn, một tia sợ hãi, không có gì khác với người bình thường.
Nếu hỏi hắn có sợ hay không? Có lẽ là hơi sợ.
Nhưng hỏi hắn có giết đối phương hay không? Khẳng định là dù sợ cũng phải giết!
Thẩm Nghi chậm rãi buông bàn tay đang cầm đao ra, ngón tay trực tiếp nắm lại thành quyền.
Tiệt Mạch Cầm Long!
Trong cơn đau đớn dữ dội vì da thịt bị xé rách, quyền phong cứng rắn vẫn dùng một loại tốc độ cực nhanh, mà mắt thường khó thấy, để hung hăng đánh vào kinh mạch toàn thân giao mail
Tại thời điểm này, tâng vảy màu đen kịt trên người nó đã bị yêu hỏa thiêu đốt qua vô số lần, đều bong tróc cả ra, và trong nháy mắt vô số đường mạch đều bị phong cấm.
"Cút! Cút maul" Hai tay giao ma đã chết lặng, móng vuốt đã cắm vào trong da thịt của đối phương, nhưng không cần biết nó làm thế nào cũng không rút ra được. Nó sợ hãi muốn đẩy đối phương đi, nhưng đáng tiếc, vẫn không làm được, thậm chí Thẩm Nghi còn dứt khoát tiến về phía trước nửa bước, để bộ móng vuốt phủ kín vảy kia cắm sâu thêm vào thân thể của mình nửa phân.
"Ngươi không chết, ta ăn ngủ không yên." Hắn cất tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, lại một lần nữa cầm lấy thanh hắc đao trong ngực yêu ma, đột ngột nhổ lên, khiến một dòng máu từ bên trong phun thẳng ra ngoài.
Manh áo đen rách nát bay phần phật, thanh nghi đao bị tơ máu quấn quanh, hung hăng chém xuống như trăng tròn.
Phụt —— Cái đầu Giao Long dữ tợn mang theo vẻ mặt luống cuống, không biết xử lý như thế nào, lập tức lăn lộn trên mặt đất, một vết máu chảy dọc theo một con đường nhỏ, bắt đầu từ phần bên dưới nửa đoạn thân thể bị tàn phá kia, từ từ lan tràn đến cuối tầm mắt.
Đó là một đường gió tanh mưa máu, với vô số lần Thẩm Nghi kiên cường nâng tay lên.
[ Chém chết giao ma Ngưng Đan cảnh, tổng thọ năm ngàn hai trăm bốn mươi năm, thọ nguyên còn thừa một ngàn chín trăm bảy mươi năm, đều hấp thu xong } [ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: ba ngàn hai trăm sáu mươi bốn năm }
Bàn tay cầm đao của Thẩm Nghi khẽ run lên, không rõ là kiệt sức hay kích động, chỉ biết nhịp hô hấp của hắn bắt đầu trở nên dồn dập, khuôn mặt chậm rãi lộ vẻ mệt mỏi vô cùng.
Hắn thoáng điều chỉnh lại khí tức, rôi khẽ cắn môi, cố nén cơn đau để nhổ hai bộ giao trảo đang cắm sâu trong da thịt mình ra ngoài, tâng vảy trên đó vô cùng sắc bén, hệt như đang giật ngược từng cái vòng, để kéo phần máu thịt bên trong cơ thể mình ra... mẹ nó đủ đau đấy.
Nửa đoạn thân thể Giao Long rơi xuống đất.
Ngay cả lúc chết đi, nó cũng không hiện ra nguyên hình, hẳn là trước khi lên bờ, nó đã phí không ít sức lực trên phương diện này, chẳng trách nó lại có thể sinh tồn tại Thanh châu hơn một trăm năm, cũng chưa bị người ta phát hiện.
Thẩm Nghi đạp một cước lên người Giao Long, rồi cầm đao thuần thục phá vỡ phần bụng.
Đúng lúc này, một chuỗi những tiếng bước chân từ phía sau truyên đến.
Thẩm Nghi quay đầu nhìn sang, chỉ thấy dọc theo những vết máu giao ma lưu lại, có mấy chục người đang cưỡi ngựa đang nhanh chóng chạy đến nơi đây.
Người dẫn đầu đang cưỡi một con yêu mã toàn thân màu đỏ đậm như máu, thần tuấn vô cùng.
Trong lòng hắn có chút kinh ngạc, một cái Thanh Phong môn to như vậy, mà bọn họ xử lý xong nhanh đến mức này sao?
Có một vị lão nhân mặc Ô Quang Huyền Giáp, tay cầm thuần thiết đại kích, đang cưỡi trên lưng con tuấn mã màu đỏ thẫm kia, từ trên cao nhìn xuống, lặng lẽ quan sát tình cảnh nơi này.