Chương 151: Lời Mời!
Chương 151: Lời Mời!Chương 151: Lời Mời!
Trân Càn Khôn lạnh nhạt nhìn thanh niên toàn thân dính đầy yêu huyết kia, vẻ mặt bình thản không nhìn ra vui buồn.
Đám người đang ngôi trên lưng những con yêu mã còn lại, đều là Thiên Tướng thân kinh bách chiến, chờ đến khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Đám người bọn họ còn bận rộn xử lý chuyện ở Thanh Phong sơn, vậy mà một tên giáo úy lại chạy đến nơi này, đuổi giết yêu ma Ngưng Đan cảnh?
Nhưng đó còn chưa phải điều làm người ta khó tin nhất, bởi vì chuyện khó tin hơn còn ở đẳng sau.
Chờ đến lúc ánh mắt của đám Thiên Tướng này rời khỏi Thẩm Nghi, bọn họ lập tức trông thấy một nửa thi hài đã mất đi sinh cơ của Giao Long.
Nhưng đường đường là Giao Quân của Dương Xuân giang, lại thực sự chết trên tay một tên giáo úy như hắn?
Hồng Lỗi là người dừng ở cuối đoàn, gã lập tức nhảy xuống ngựa, mang theo ánh mắt vừa rung động vừa bất đắc dĩ liếc nhìn Thẩm Nghi một cái, sau đó đi đến trước mặt Trân Càn Khôn, thấp giọng nói gì đó.
Lão nhân khoát tay, lúc này mới một lân nữa nhìn về phía thanh niên kia, khẽ gật đầu nói: "Nhìn bản tướng làm gì? Tiếp tục lấy nó ra đi."
Thẩm Nghi nghe vậy, cũng không do dự thêm, lại tiếp tục vung đao, rồi nhanh chóng đưa tay vào trong bụng Giao Long, lấy viên Giao Đan long lanh lấp lánh kia ra ngoài, cũng thuận thế nhét luôn vào đai lưng bên hông, toàn bộ động tác đều thuần thục như nước chảy mây trôi, không có lấy một chút ngập ngừng nào.
"..." Chứng kiến cảnh tượng này, chúng Thiên Tướng quá đỗi kinh ngạc, thậm chí hô hấp còn chậm lại một nhịp.
Trân lão gia tử thoáng ngẩn người, sau đó khóe môi khẽ nhếch, để lộ ra một nụ cười khôi hài, mỏng đến mức không thể thấy rõ. Sau đó lão kéo dây cương, từ từ xoay người: "Ban thưởng ngựa."
Đám Thiên Tướng bên cạnh nghe vậy, có chút sửng sốt, nhưng phản ứng lại rất nhanh, có một người vội vàng xoay người xuống ngựa, dắt yêu mã bước nhanh tới, đưa dây cương trong tay cho Thẩm Nghi.
"Bộ giao thân này cần phải chuyển về triều đình, không thể cho ngươi được." Trần Càn Khôn lại nói tiếp: "Thay bổn tướng cưỡi con ngựa này trở về nha môn Trấn Ma tỉ ở Thanh châu, coi như phủ lên người ngươi một tấm áo choàng lớn đi. Về sau nếu có rảnh chạy đến Lâm Giang quận, nhớ tìm ta, tới làm một tên tùy tùng."
Những lời lão giả vừa nói quá mức kinh người, đừng nói là nhóm Thiên Tướng khác, ngay cả Hồng Lỗi cũng ngây người một thoáng.
Phải biết rằng, chính miệng gã vừa nói cho Trần lão gia tử biết chuyện Thẩm Nghi tru sát Đà Long ngàn năm, và lật tay một cái, trực tiếp ép cho Nộ Kiếm trưởng lão phải tự sát, với những công trạng vừa rồi, chuyện hắn thăng cấp là điều có thể lý giải được, nhưng trở thành tùy tùng cho Trần tướng quân... Đó lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bởi vì chuyện sau có nghĩa là lão gia tử nguyện ý đưa hắn vào nhóm truyền nhân hạch tâm của mình. Chờ sau khi Trần tướng quân cáo lão về quê, hắn hoàn toàn có cơ hội đi lên tranh thủ vị trí Trấn Ma Tướng Quân với những người tùy tùng khác.
Ngoài ra, chuyện càng có lợi ích thực tế hơn, đó là chỉ cần đi theo tướng quân chừng mấy năm thôi... Nhưng mấy năm này, lại là chân chính đi theo ngày đêm bên cạnh ngài, chứ không phải tạm thời điều động như gã lúc trước.
Chỉ cần trong khoảng thời gian ấy, không phát sinh vấn đề gì, Trân tướng quân sẽ viết một đoạn công văn đưa lên triều đình, bảo lãnh cho hắn, thu lấy một môn Ngưng Đan pháp tới truyên thụ.
Nếu trong khoảng thời gian này, hắn làm ra công trạng vẻ vang, thì khẳng định là trước khi thọ nguyên hao hết, hắn sẽ có cơ hội được tiến vào Võ Miếu, thậm chí còn có thể tiến vào Võ Miếu tới hai - ba lần cũng không thành vấn đề.
Nhưng hắn có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Phải biết rằng, lão gia tử cần duy trì trạng thái toàn thịnh để chấn nhiếp đám Đại Yêu kia, cho nên ngài cực ít ra tay. Có ngài che chở, ngay cả yêu ma, cũng khó gặp được mấy lần... Cuộc sống như vậy không biết sẽ thoải mái hơn bao nhiêu so với đám người Trấn Ma ti không ngừng chiến đấu sinh tử khác?
"Dường như đây là lần đầu ngài gặp hắn?" Một vị Thiên Tướng bên cạnh cố gắng kiềm chế cảm xúc đỏ mắt ghen ty đang trào dâng trong lòng, nhẹ giọng nói.
"Cũng không hẳn." Không hiểu sao Trần Càn Khôn lại cười cười.
Lão vừa nhớ đến bức họa do tróc yêu nhân vẽ lại sau khi nàng trở về từ một ngôi miếu nào đó trong mấy ngày gần đây.
Bản thân lão cũng không phải Võ Tiên chân chính, chỉ là một tên võ phu ôm đan, vậy mà một mình phải quản lý hơn ba mươi huyện, hơn hai ngàn thôn, mấy trăm vạn lê dân bách tính, cả ngày đều phải nhìn chằm chằm vào những con yêu ma Ngưng Đan kia, không có biện pháp phân thân, có muốn quản cũng không quản hết.
Vì vậy, đám sơn tinh dã quái bên ngoài lén lút xây dựng rất nhiều chùa miếu, muốn cạnh tranh với lão, nhưng đó là đám yêu tà, về phân võ phu, người mặc áo đen này chính là tên đầu tiên dám làm như vậy.
Không hổ là tuổi trẻ tài cao.
Hắn cướp hương hỏa lại dám cướp trên đầu lão, có tính cách thế này, chẳng trách lại cất giấu Yêu Đan thuần thục như vậy.
Lại nói lúc trước khi ở trên tế đàn, mỗi một lần Trương Hành Chu nhìn ra bên ngoài đều bị Trần Càn Khôn lắng lặng đặt vào trong mắt. Không chỉ có vậy, cả khoảnh khắc khi con Giao Long kia chạy trốn, tiểu tử áo đen này khẽ nhướng mày, sau đó chậm rãi lui vê phía sau mọi người rôi nhanh chóng biến mất, cũng rơi cả vào trong mắt lão.
Đáng tiếc, hiện giờ lão còn có chuyện quan trọng trong người, không rảnh để nói chuyện vài câu với hắn, chờ sau này gặp lại rôi chậm rãi nói chuyện sau đi.
Lúc hoàng hôn, ánh chiều tà xuyên qua tán cây rậm rạp, rải xuống những hình ảnh vụn vỡ loang lổ trải đầy dưới đất.
Được con tuấn mã màu đỏ thẫm kia dẫn đường, mười mấy con yêu bước chân chỉnh †ê, nhanh chóng chạy về phía Thanh Phong sơn.
Thẩm Nghi đi sau cùng, lẳng lặng nhìn về phía bóng người mặc giáp kia.
Tuy hắn không muốn đưa Giao Đan ra, nhưng dễ dàng thu vào trong túi như thế, vẫn làm hắn có chút kinh ngạc.
Theo lý mà nói, vị Trấn Ma đại tướng này cũng bỏ ra một chút sức lực trong quá trình chém giết giao ma...
Được rồi, là rất nhiều sức lực.
Bỏ ra nhiều sức lực như vậy, người ta có muốn một chút chiến lợi phẩm cũng là lẽ thường tình. Nên chuyện lão dễ dàng nhường lại cho hắn như thế, thực sự khiến Thẩm Nghi kinh ngạc.
(Hương hỏa với hương khói là một nha, mình để hương hỏa cho nó vần. )