Chương 153: Gừng Càng Già Càng Cay!!
Chương 153: Gừng Càng Già Càng Cay!!Chương 153: Gừng Càng Già Càng Cay!!
Hồng Lỗi nghe vậy, vẻ mặt hơi biến sắc. Gã đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, chờ đến khi phát hiện ra con ngựa đỏ thẫm của Trần lão gia tử đã sớm biến mất ở cuối tâm mắt rồi, mới đưa tay đè lại bàn tay đang nắm dây cương của Thẩm Nghị, dùng bí pháp truyền âm nói chuyện với hắn: "Huynh đệ, ngươi đã cứu mạng lão Hồng ta, ta nhất định phải nhắc nhở ngươi, những lời này tuyệt đối đừng để người khác nghe được, nếu không đời này ngươi đừng mong có cơ hội.'
"Chỉ ba năm, ngươi cũng không chịu chờ, thì ai sẽ là người nguyện thay ngươi bảo đảm với triều đình? Ai dám tin sau khi ngươi ngưng đan thành công sẽ quay về trấn thủ Thanh châu, mà không phải trực tiếp thoát thân rời đi, thậm chí còn đầu nhập vào thế gia hoặc là yêu ma khác?"
Thẩm Nghi nghe vậy, chỉ khẽ cụp mắt xuống.
Đến thời điểm này, đột nhiên hắn phản ứng lại, dù bản thân chưa bao giờ cố ý để lộ điều gì, nhưng trên thực tế, ở trong mắt người ngoài, hắn đã mơ hồ biểu hiện ra tâm lý nóng vội rồi.
Trong tư duy của người bình thường, một thức võ học cần phải tu luyện đến mười mấy năm thậm chí là mấy chục năm, cảnh giới tu vi tiến triển chậm chạp, chỉ có thể dựa vào đan dược mà xây đắp lên.
Nhưng nhìn những biểu hiện của hắn trong khoảng thời gian gân đây đi, hắn luôn bày ra tư thế nóng vội, chỉ hận không thể vơ vét toàn bộ nội tình của Trấn Ma ti sau đó ào ào bỏ chạy. Loại biểu hiện như thế, vốn không giống một người thành tâm đi học nghệ, ngược lại càng giống đi đến nơi này ăn cắp võ học hơn.
"Ta biết tính tình của những vị thiên tài như các ngươi, các ngươi chỉ hận không thể trực tiếp đi một bước lên trời. Phương Hằng là như thế, Lâm Bạch Vi là như thế, Bạch Tử Minh cũng là như thế, nhưng bây giờ thì sao? Một người đang luyện quyền bên trong Tổng binh phủ, một người trở thành tróc yêu nhân, một người khác đang ở y quán xem bệnh cho người khác.
Hồng Lỗi thở dài một tiếng, lại lập tức cười nói: "Cứ làm việc trước đã, lại ăn cơm, đây là quy củ của Trấn Ma tỉ... Bây giờ nhìn thái độ của Trần tướng quân, có vẻ như cơ hội của ngươi trong chuyến đi tẩy luyện ở Kiếm trì này là lớn nhất, xác suất của ba người bọn họ không bằng ngươi.
"Tẩy luyện ở Kiếm trì?" Thẩm Nghi cảm thấy nghi hoặc về chuyện này.
Nghe hắn hỏi, Hồng Lỗi mới kịp phản ứng lại. Là lúc ấy, hắn vội vàng chạy đi, vốn không có mặt để nghe về chuyện đó: "Lão gia tử đã tế ra Âm Thần, chém Trương thị lão tổ trước, sau lại chém chưởng môn Thanh Phong, cuối cùng mới vung kích đánh nát Tổ Kiếm. Từ đó, Kiếm trì đã trở thành vật vô chủ, tạm thời sẽ do Trần lão gia tử quản lý. Tuy đây là nguồn tài nguyên không thể tái tạo, nhưng vẫn đủ để dùng được mấy lần. Chỉ cần hưởng thụ một lần, khẳng định chỗ tốt nhận được sẽ vượt quá thành quả ngươi nhẫn nhịn khổ tu hơn phân nửa đời người!"
Vô chủ ư?
Thẩm Nghi thoáng quay đầu nhìn lại. Hắn đã chú ý đến một chút ẩn ý trong lời nói của đối phương: "Vậy Thanh Phong môn đâu?”
"Cho nên mới có câu nói gừng càng già càng cay (hoặc là lão càng già càng quái)." Trân Càn Khôn không có mặt ở đây, lúc Hồng Lỗi nói chuyện cũng có chút lớn mật: "Tướng quân đã sớm biết chuyện lão chưởng môn Thanh Phong môn trời sinh không trọn vẹn, nên mới cố ý vây mà không diệt, giữ lại nhóm đệ tử của Thanh Phong môn, để tự bọn họ đi trải nghiệm sự lợi hại của Tổ Kiếm một phen, sau khi nội bộ lục đục, ngài lại ra tay phá huỷ nó. Về phần nhóm đệ tử kia, cứ dứt khoát giao cho tróc yêu nhân đi điêu tra một lân, nếu không có gì khác thường, đều nhét cả vào Trấn Ma tỉ."
"Buồn cười chết người, vậy là đột nhiên dưới trướng của Trần tướng quân lại có thêm hai tên giáo úy Ngưng Đan cảnh."
Dù dựa vào thực lực của hai vị hộ tông đại trưởng lão kia, bọn họ có thể thăng tiến rất nhanh, nhưng đây vẫn có thể coi là một tin đồn thú vị.
"Đúng rồi, không phải ngươi muốn võ học ngưng đan sao? Tướng quân đã tự mình biểu diễn cho ngươi xem một lần rồi đó. Chỉ cần ngươi có thể túm được cái đuôi chưa giấu kỹ của mấy thế gia môn phái kia, lại có đủ thực lực, là hoàn toàn có thể phục chế chuyện trên Thanh Phong sơn. Sau đó, trên đường vận chuyển rất nhiều võ học tàng thư trở về, ngươi sao chép hai quyển, có phải chuyện gì to tát đâu?"
Hồng Lỗi nói xong, chợt phát hiện trong đôi mắt của thanh niên bên cạnh vừa có thêm một chút ánh sáng khác thường.
Gã há hốc mồm, trong lòng vô cùng nghi hoặc, có phải mình vừa nói sai câu nào rồi không?
Đang có vô số giáo úy trấn thủ trên Thanh Phong sơn.
Mấy vị tróc yêu nhân mặc thường phục, lần lượt kiểm tra nhóm đệ tử Thanh Phong môn trước người.
Trong nhóm này có tên môn đồ lúc trước đã tới ôm đùi Hồng Lỗi cầu cứu, giờ phút này, mặt mũi gã vẫn còn sợ hãi, lúc bị kiểm tra, hoàn toàn không tỏ vẻ kháng cự gì. Bọn họ còn có thể tỏ thái độ gì được đây?
Phải biết rằng lúc trước, bọn họ từng vung kiếm chém về phía giáo úy, không cần biết đó là hành động chủ quan hay là bị thứ gì sai khiến, thì nó vẫn được coi là chủ động tập kích người trong triêu đình rồi, có thể lưu lại một cái mạng đã đáng được ăn mừng, còn đi phản kháng làm gì?
Tuy chuyện gia nhập vào Trấn Ma ti có chút đột ngột, mà từ nay về sau, bọn họ còn phải nghe theo sự điều khiển từ cấp trên, trở thành tay sai của triều đình, không còn tiêu diêu tự tại như lúc còn ở trên Thanh Phong sơn nữa, nhưng chỉ cần nhớ đến thanh Tổ Kiếm kia, nhớ đến nỗi oán giận của Nộ Kiếm trưởng lão trước khi chết, dường như cái gọi là "tiêu diêu tự tại" ấy cũng không còn quan trọng đến thế nữa.
Lại nói, không chỉ bọn họ chịu cúi đầu, ngay cả hai vị Ngưng Đan trưởng lão râu tóc bạc trắng cũng thay một bộ y phục màu đen, trầm mặc đứng sau lưng Trân Càn Khôn lão gia tử, thì bọn họ còn điều gì để suy nghĩ nữa?
Trong khi mấy người bên này đang nhanh chóng kiểm tra đám môn đồ còn sót lại của Thanh Phong môn thì những người khác của Trấn Ma ti lại chạy vào bên trong, khiêng những cái rương từ trong khắp các nơi bên trong thiên điện ra, trong đó chứa đầy tàng thư võ học cùng với bảo dược đan phương.
Chờ tập kết hoàn chỉnh, chúng sẽ được vận chuyển xuống dưới núi, ngay ngắn, chỉnh tê.
Sơn môn lớn như vậy, chợt có lá rụng bay qua, không hiểu sao đột nhiên khung cảnh xung quanh lại lộ vẻ đìu hiu, lạnh lẽo.