Chương 159: Hà Thần Thủy Vân Hương!!!
Chương 159: Hà Thần Thủy Vân Hương!!!Chương 159: Hà Thần Thủy Vân Hương!!!
Thẩm Nghi cũng nhìn lại chỗ kia, chỉ thấy một luồng lưu quang màu đỏ thẫm lập tức xẹt qua chân trời, nhanh chóng biến mất ở phía cuối tâm mắt.
Tư thái tùy ý như vậy, khiến trong lòng hắn không khỏi nhiều thêm vài phần hâm mộ.
May mà hắn cũng có chút nội tình nhất định.
Thẩm Nghi thoáng cảm nhận được viên ngoại đan đang bị Dung Nhật Bảo Lô trấn áp bên trong khí hải, sau đó thu hồi ánh mắt, bước lên yêu mã.
Hơn hai mươi tên Kim Điêu giáo úy đi trước mở đường, dưới vòng vây của mười mấy giáo úy ngoại doanh, Hồng Lỗi bước chân vững vàng dắt yêu mã, dùng truyền âm nhập mật nói: "Lão tướng quân tâm tư cẩn thận, lo lắng ngươi bị Thủy tộc Dương Xuân giang nhớ thương, nên chuyện trảm giao này, ngoại trừ đám Thiên Tướng ra, ai cũng không biết."
"Vấn đề là Triệu Khang Lâm kia đã chết trước mặt chúng ta, mà đội chúng ta đi làm nhiệm vụ, chỉ có một mình hắn chết... khó tránh được chuyện Triệu gia bên kia sẽ suy đoán lung tung rồi ghi hận trong lòng, tuy chưa chắc đám lão già kia sẽ động tới ngươi, nhưng sớm bày ra thanh thế, sẽ đỡ được rất nhiều phiền toái."...
Thanh châu thành.
Nắm dưới quyên quản chế của nha môn Trấn Ma ti, nên nơi này rất ít khi truyền ra chuyện lớn. Nếu có chuyện lớn truyên ra, cũng chỉ đơn giản là thê tử của kiếm khách lại bị bắt đi, và tên trộm ở Bình Sa cốc lại uống thêm mấy vò rượu của Vương gia nữa.
Vấn đề là ngày hôm ấy, sau khi một đám giáo úy bôn ba khắp nơi truyền tin, một chuyện lớn đủ để làm mọi người thất thần sa sút, không thể che giấu được, đã vang vọng khắp nơi trên phố rồi.
Đó là Thanh Phong sơn đã không còn.
Nhưng lần này không giống như cơn gió tanh mưa máu tại Ngọc Sơn quận trước kia, chỉ biết rằng dưới tay vị Đại tướng quân của Lâm Giang quận, một tòa sơn môn to lớn đã kéo dài không biết bao nhiêu năm kia, lại cứ như vậy mà trực tiếp tan biến trong hư không rồi.
Người kể chuyện nắm chặt lấy cái phách bằng gỗ, có chút luống cuống và sợ hãi đứng bên trong quán trà. Lão đã kể đến mấy chục năm những câu chuyện hiệp cốt nhu tình, cũng kể đến mấy chục năm những câu chuyện về vị đại hiệp dùng kiếm chém giết yêu ma, vậy mà chỉ trong một đêm, tất cả đều biến thành "Lời đồn" chân chính.
"Ta..." Bờ môi khô khốc của lão khẽ giật giật, miễn cưỡng ổn định tâm thần.
Đến giờ phút này, những câu chuyện vốn đã ghi nhớ trong lòng từ lâu, lại khó có thể nói ra ngoài được nữa, chỉ có thể moi ruột móc gan nghĩ một câu chuyện mới mà thôi.
"Hôm nay để ta kể cho mọi người nghe một câu chuyện... Ừm... là Hà Thần Thủy Vân hương cầm tiên đao, giận dữ chém Hà Ngư Tinh ngàn năm!"
Người kể chuyện lau mồ hôi, lập tức gõ mạnh cái phách trên tay, bắt đầu hắng giọng kể: "Nói tới triều đại này, có một vị đại hán vạm vỡ đầu báo mắt tròn (chỉ gương mặt uy nghiêm hung ác), khoác trên mình bộ trường bào hoa lệ có thêu đường vân màu vàng, trong tay câm thanh đao màu đen trực tiếp phá núi chặt sông. Người này tuyệt đối là thân thái sáng láng, chân đạp từng tầng sóng cao cuồn cuộn, phía sau là ngàn ngàn vạn binh tôm tướng cua.'
"Hà yêu kia có khuôn mặt dữ tợn, tai to mặt lớn, khí thế kiêu ngạo, lớn tiếng quát hỏi, người tới là người phương nào?”
"Đại hán lạnh lùng cười, liền có Quy Tướng chắp tay đáp lại, đây là Thiên Tinh hạ phàm, Hà Thân trấn giang... Chỉ nghe tiên danh của hắn đã khiến hà yêu kinh hãi, liên tục lui về phía sau, cả người run rẩy, ngay cả món đồ chơi kia cũng co lại thành hạt đậu...
"Phốc phốc!"
Người kể chuyện nhổ nước bọt vào tay, trực tiếp biến giọng trở thành bén nhọn đến chói tai: "Chém tiên đao xuống, nghiền xương hà yêu kia thành troI"
Vừa nghe đến đây, một vị thanh niên trên người quấn đầy băng vải, đang ngồi phía dưới, không khỏi nhắm mắt lại, hạ giọng nói: "Không được, ta nghe mà trong lòng có chút xấu hổ rồi."
Một cô nương mặc thường phục, tư thái quyến rũ, nhẹ nhàng nâng chén trà lên, tâm trạng có chút không yên nói: "Bình dân bách tính, chỉ thích nghe những lời khoa trương.'
Lý Tân Hàn lại đưa mắt nhìn về phía người kể chuyện: "Không biết hắn còn cách Ngọc Dịch cảnh bao xa, có lẽ đã sắp rồi. Hắn cũng là một thiên tài, chẳng qua đã bị hạn chế bên trong một địa phương nhỏ như Bách Vân huyện, đã lãng phí không ít thời gian.
"Đúng rồi." Dường như gã nhớ tới cái gì, đột nhiên mở miệng hỏi: "Lúc trước khi cầu tỷ dẫn ta ra ngoài đi dạo, đã quên không hỏi, vì sao tỷ lại trở về sớm như vậy, Thẩm Nghi đâu?"
Lý Mộ Cẩn nhìn chằm chằm vào mảnh lá vụn đang nhẹ nhàng xoay tròn trong chén trà, hồi lâu cũng không nói gì.
Nàng thực sự không biết vì sao mình lại gấp gáp trở về như vậy, vừa mới đến huyện thành kia ngây người được hai ngày, đã không nhịn được vội vàng thúc ngựa quay về, trong lòng chỉ nghĩ đến duy nhất một điều, đó là lỡ như Thanh Phong sơn vẫn còn phải tiếp tục điều động giáo úy, lỡ như có người rút được nàng...
Nhưng không hiểu vì sao bên kia lại đột nhiên không cần người nữa rồi.
Hơn nữa, một tên võ phu sơ cảnh viên mãn như hắn, ở trên Thanh Phong sơn, rốt cuộc có thể làm được cái gì đây?
Suy nghĩ của nữ nhân đang chìm trong hỗn loạn, Lý Tân Hàn chậm rãi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ nhà mình, trong mắt mơ hồ lóe lên một tia phẫn nộ, gã dùng giọng điệu đầy kinh ngạc, đến khó có thể tin nổi để hỏi: "Tỷ để cho hắn đi rồi?"
Hiếm khi bản thân bị đệ đệ chất vấn mà Lý Mộ Cẩn lại không trực tiếp phản bác lại, nàng chỉ im lặng, rôi đột ngột đứng lên.
Đúng vào lúc này, đột nhiên ngoài cửa lại truyên đến tiếng kinh hô của người bán hàng rong: "Trở về rồi! Giáo úy Trấn Ma ti đã trở về rồi!"
Thanh châu thành.
Vào thời điểm ấy, ngay tại cánh cửa thành hùng hồn đại khí kia, đang có hai đội quân cầm trường thương trên tay, trực tiếp đứng thẳng tắp chỉnh tề.
Từ xa xa nhìn lại, trên quan đạo rộng lớn bằng phẳng ở bên ngoài cửa thành, lại có mấy trăm ky sĩ mặc trường sam màu đen đang nhanh chóng thúc ngựa chạy đến.
Cả đội quân nhìn như một đám mây đen dày đặc, tiếng vó ngựa đạp xuống đường vang lên như sấm đánh.