Chương 160: Ta Không Nhận Lầm Người Chứ?
Chương 160: Ta Không Nhận Lầm Người Chứ?Chương 160: Ta Không Nhận Lầm Người Chứ?
Dân chúng Thanh Châu thành tuy đã sành sỏi chuyện đời, nhưng lại cực ít khi được tận mắt nhìn thấy Trấn Ma ti hành động lớn như vậy.
"Nhiều vậy à?" Bọn họ trợn tròn mắt, chen chúc nhau trên đường.
"Xùy, chỗ này có thấm tháp gì đâu? Đại bộ đội chân chính còn đang ở phía sau phụ trách áp tải kia kìa." Có tên đệ tử bình thường của tiểu gia tộc khoanh tay mà đứng, trực tiếp mở miệng chê đám người nọ không có kiến thức.
So sánh với những thế lực nhất lưu kia, hẳn là về sau những đệ tử bình thường của tiểu gia tộc, có địa vị không cao không thấp như bọn họ, đều sẽ gia nhập vào Trấn Ma tỉ, bởi vậy đối với hành động diệt môn Thanh Phong sơn kia, cũng không cảm thấy rung động hay lo lắng cho bản thân, cho gia tộc.
Trên thực tế, đối với những người như bọn họ, cả thế lực nhất lưu lẫn Trấn Ma ti, đều là tôn tại cao cao không thể chạm vào.
Tỷ đệ Lý gia đứng trong đám người, sắc mặt đều chuyển thành khó coi.
Lý Tân Hàn hoàn toàn không ngờ được, gã vừa bị thương có mấy ngày, lão tỷ nhà mình lại đưa Thẩm Nghi đến Thanh Phong sơn. Một nơi nguy hiểm như vậy, ngay cả Thiên Tướng cũng không dám nói bản thân có thể lành lặn trở vê, huống chi là Thẩm Nghi?
Gã có biết chuyện đối phương từng chém giết hà yêu Ngọc Dịch cảnh hậu kỳ, dù trạng thái của hà yêu lúc ấy rất kém, nhưng vẫn không phải tôn tại mà một người như gã có thể kết liễu được.
Hành động của Thẩm Nghi thật khiến lòng người sinh ra kính nể.
Đương nhiên, về sau đó, gã cũng nghe nói lúc Thẩm Nghi trở về, hắn đã đi lấy phần thưởng chính là Phong Lôi Dung Nhật Bảo Điển...
Nhưng đó là trận chiến diệt môn Thanh Phong sơn!
Dù trong tay Thẩm Nghi đang cất giấu mấy thức sát chiêu sơ cảnh, thì tỷ lệ sống sót của hắn cũng tuyệt đối không bằng được võ giả có cảnh giới càng cao hơn!
Dấn thân vào chiến trường như máy xay thịt đó, so với vũ khí sắc bén, thứ càng cần thiết hơn chính là một bộ thân thể da dày thịt béo cùng với khả năng tùy cơ ứng biến, nhất là chạy trốn nhanh, khí tức kéo dài.
Lý Mộ Cẩn còn chưa mở miệng giải thích tình huống vào buổi tối hôm đó cho đệ đệ nhà mình nghe, nàng chỉ trâm mặc đưa mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa thành.
Bàn tay giấu dưới ống tay áo rộng, thoáng nắm chặt lại.
Nhóm người trở về đầu tiên nhất định là nhóm Thiên Tướng giáo úy tạm thời được điều động đi, dù sao bọn họ cũng không cần phải phụ trách những công chuyện diễn sau sau đại chiến.
Nếu Thẩm Nghi còn sống, hẳn là hắn cũng có mặt trong nhóm người này.
Nhưng ngay cả Lý Mộ Cẩn cũng không biết, rốt cuộc mình đang nhìn cái gì.
Nàng muốn nhìn thấy một Thẩm Nghi thân chịu trọng thương?
Muốn chứng minh cho hắn thấy lựa chọn lúc trước của hắn là quá ư ngu xuẩn?
Và hành động đẩy tờ văn kiện kia trở lại là quá mức lỗ mãng?
Nàng khẽ cắn môi một cái, được rồi... vẫn nên an toàn trở về sẽ tốt hơn.
Tranh cãi nhất thời, làm sao có thể so được với ân cứu mạng của đối phương?
Chẳng qua... tỷ lệ này quá mức nhỏ bé.
Ngay cả Thanh Phong môn cũng không còn cơ mà? Chỉ cần dựa vào tin tức này thôi, cũng có thể tưởng tượng ra tình hình bên kia sẽ thảm liệt đến mức nào rồi.
Dựa theo tình huống bình thường, một tên nhị văn giáo úy như hắn bị cưỡng ép điều động đi tới, thì xác suất lớn sẽ bị đẩy lên chiến tuyến, làm suy giảm thực lực của đệ tử môn phái kia.
"Huil”
Tiếng kéo dây cương chỉnh tê truyên đến, mấy trăm con yêu mã đồng loạt dừng bước. Thật nhiều những bóng người mặc áo đen liên miên không ngừng, cùng nhau xuống ngựa.
Phải biết rằng, Tổng binh Trấn Ma ti đã tự mình định ra quy củ, nếu không có chuyện khẩn cấp, ngay cả Thiên Tướng giáo úy cũng không được cưỡi ngựa trong Thanh Châu thành.
Người vi phạm, ngoại trừ phạt bổng còn phải chịu đòn roi.
Nhóm dân chúng lại chen chúc nhau, tiến vê phía cửa thành, ngay cả đám đệ tử thế gia môn phái cũng không tự chủ được, lập tức trở nên kích động: "Lần này có thể nhìn thấy Trần tướng quân hay không?"
"Đăng kia kìa! Là Trân Càn Khôn tướng quân!" Có người lớn tiếng kêu la, rồi đưa tay chỉ ra ngoài. Ngay sau khi tiếng hô của người này vang lên, vô số ánh mắt giống như thủy triều lập tức ùn ùn hưởng thẳng về phía ngón tay gã chỉ.
Ngay sau khi mấy trăm bóng người mặc áo đen đều xuống ngựa, một bóng người nổi bật trong đó đột ngột để lộ ra.
Chỉ thấy một đám Kim Điêu giáo úy chậm rãi tiến vào trong thành, ánh mắt ai nấy đều lạnh lùng, nhanh chóng dọn ra một con đường cho đại quân đẳng sau.
Tiếp đến là mấy vị Thiên Tướng mặc áo khoác, đang vây quanh một con yêu mã. Trên lưng con yêu mã cao lớn tráng kiện kia, có một thanh niên tuấn tú đang đưa tay nắm chặt dây cương, trên người hắn chỉ mặc một bộ y phục màu đen mỏng manh, nhưng thân hình thẳng tắp, tay áo bồng bềnh.
Khuôn mặt hắn trắng nõn, một đôi mắt trong suốt, luôn nhìn thẳng về phía trước, gần như không chớp lấy một cái, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, lại phối hợp với thanh đao đen bên hông, thoáng để lộ ra một tia sát ý.
Theo tiếng vó ngựa châm chậm truyền ra, dù không có Kim Điêu giáo úy trấn giữ, nhóm người vây xem vẫn không tự chủ được, khẽ lui về phía sau vài bước.
"Con mẹ ngươi, Trần tướng quân nào có đẹp... à trẻ tuổi như vậy?”
Đám thanh niên có chút thất vọng, trực tiếp chen lấn cho người vừa kêu to hồi nãy phải quay trở về, trong khi các cô nương vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia, dường như hắn có phải Trần tướng quân hay không, cũng chẳng có vấn đề gì.
Có nhóm giáo úy mở đường phía trước, có Thiên Tướng dẫn ngựa hộ thân, một người có thể hưởng thụ loại đãi ngộ cao như thế, địa vị của hắn có thể thấp đến đâu?
Xem đến đây, đột nhiên nhịp hô hấp của tỷ đệ Lý gia đang đứng trong đám người lại trở nên dồn dập.
Lý Tân Hàn mờ mịt nhìn về phía hai đường vân văn trên ống tay áo của người nọ, lại nhìn khuôn mặt quen thuộc của đối phương, đột nhiên gã vươn tay tới, vỗ hai cái lên mặt mình, lại nhìn vê phía tỷ tỷ, ngập ngừng hỏi: "Ta không nhận lâm người chứ?"