Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 161 - Chương 161: Dám Xuống Ngang Đường, Chân Sẽ Gãy!!!

Chương 161: Dám Xuống Ngang Đường, Chân Sẽ Gãy!!! Chương 161: Dám Xuống Ngang Đường, Chân Sẽ Gãy!!!Chương 161: Dám Xuống Ngang Đường, Chân Sẽ Gãy!!!

Phải biết rằng, Lý Tân Hàn gã quen thuộc với quy củ của Tổng binh hơn bất cứ một kẻ nào, dù sao đoạn thời gian trước, gã cũng mới lĩnh vài roi...

"Hẳn là không đâu." Lý Mộ Cẩn cố gắng kiềm chế chút rung động vừa thoáng qua trong lời nói, để ngẩng đầu nhìn thẳng về phía con ngựa cao lớn từ từ vượt qua trước mặt mình, sau đó dần dần đi xa kia.

Thậm chí đối phương còn không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một cái, cũng không có một nụ cười mỉa mai như trong tưởng tượng của nàng, càng không có tình huống hắn buông xuống một câu giêu cợt, chế nhạo chuyện nàng dùng gương mặt đầy tự phụ của mình, lấy văn kiện kia ra, cho rằng dựa vào thứ ấy là có thể cầm chân được đối phương.

Hắn chỉ... bình tĩnh đi qua trước mặt nàng như vậy.

"Ta nói, ngươi bày ra cái gương mặt lạnh lùng này để làm gì?" Hồng Lỗi đi theo bên cạnh con yêu mã kia, có chút không hiểu, lập tức thấp giọng nói: "Chúng ta là Trấn Ma ti, không phải sai dịch đi thu thuế."

"Ta cao ngạo lạnh lùng." Thẩm Nghi vẫn không để lộ chút biểu cảm nào trên khuôn mặt, chỉ một mực nhìn chằm chằm về khung cảnh chẳng có gì phía trước, nhưng lúc ấy, khuôn mặt hắn lại thoáng hiện một chút cứng đờ, còn lặng lẽ xoa xoa bàn tay đầy mồ hôi vào bờm ngựa.

Hồng Lỗi chú ý tới hành động nhỏ của hắn, khe khẽ bĩu môi.

Nếu đổi thành gã ngồi trên lưng ngựa, gã nhất định phải không ngừng vẫy tay qua trái qua phải, để cho bản thân thưởng thức một chuỗi những tiếng kinh hô của dân chúng hai bên, lúc này mới không tính là lãng phí quang cảnh hoành tráng nảy.

Vất vả lắm mới vượt qua được đám bách tính đầy kích động, rốt cuộc cũng nhịn được cho đến khi tiến vào Trấn Ma tỉ, ngay khi vừa tiến vào, Thẩm Nghi đã trực tiếp xoay người muốn xuống ngựa, không có lấy một chút do dự nào. Vấn đề là hắn vừa mới có động tác, Hồng Lỗi đã dùng bả vai gắt gao ngăn cản bắp chân của hắn, còn cắn răng nói: "Trân tướng quân đã phân phó, nếu không tới nha môn, dám xuống ngang đường, chân sẽ gấy.'

Cùng lúc đó, bên trong gian Trúc lâu mộc mạc tại y phường Trấn Ma ti. Bạch Tử Minh tức giận cầm một châm lên, đâm thẳng xuống cánh tay Phương Hằng, nghe đối phương cắn chặt hàm răng, phát ra tiếng kêu rên nho nhỏ, mới thản nhiên nói: "Nếu ngươi còn tiếp tục đi gây rối, thì lần sau ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem một chút châm pháp Ngưng Đan cảnh do sư phụ xin triều đình giùm ta."

"Đã qua mấy ngày rồi, rốt cuộc còn phải chờ bao lâu nữa?" Phương Hằng nằm trên giường, cảm nhận được hai cánh tay chết lặng của mình, cảm xúc có chút nóng nảy.

"Thú vị đấy, lãng phí nhiêu bổng lộc của mình để trị thương cho ngươi như vậy, mà hiện giờ, ngay cả một tiếng sư huynh, ngươi cũng không gọi?" Bạch Tử Minh nhẹ nhàng cười, lại đưa tay ra, đâm liên một lúc đến mười cây kim xuống.

Toàn thân Phương Hằng hung hăng bật tưng lên một cái như con cá chép, trên trán có gân xanh nổi lên, thiếu chút nữa đã cắn nát răng, đành phải thổn thức cầu xin tha thứ: "Bạch sư huynh... Ta thật sự rất gấp... Ta phải đi Thanh Phong sơn..."

"Nếu sư phụ biết mình đã thu nhận một đệ tử không có tiên đồ như ngươi... Chậc, người đường đường là một Võ Tiên, nhưng ngay cả mặt mũi còn chưa trông thấy, đã bị người ta liên tục từ chối đến hai lần... Mà ngươi làm đồ đệ của người, lại muốn dùng cái mặt nóng của mình đi áp vào cái mông lạnh của người khác, chẳng biết người sẽ nghĩ thế nào đây?”

Bạch Tử Minh lắc lắc đầu, sau đó lần lượt thu hồi ngân châm, nhẹ nhàng đứng dậy phủi phủi vạt áo, nói: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Phương Hằng nghi hoặc ngẩng đầu.

"Đi gặp vị giáo úy ra tay tàn nhẫn như vậy đi, xem xem rốt cuộc đối phương có mấy phần bản lĩnh chân thật?"

Đôi con ngươi Bạch Tử Minh vẫn bình tĩnh không gợn sóng, gã bỏ hộp kim châm dẹt vào trong ngực, mở miệng nói: "Thừa dịp sư huynh sư tỷ không ở nhà, lại đánh ngươi thành bộ dáng này. Nếu để Khương sư tỷ biết được, nàng lại cho rằng Bạch mỗ ta bỏ võ theo y mấy năm nay, đã quên mất phải ra tay như thế nào rồi."

Trở về rồi? Nhanh như vậy sao?

Phương Hằng vội vàng đứng dậy, bờ môi khẽ giật giật, cuối cùng mới ủ rũ nói: "Sư huynh, là ta động thủ trước."

"Thua mấy phần?" Bạch Tử Minh đã đoán trước được tình huống này rồi.

"Mười một." Phương Hằng buông thống hai tay, dù rất không muốn nói, nhưng dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của đối phương, cũng chỉ có thể thở dài đáp: "Ta ra mười thành lực lượng, hắn chỉ tát một cái đã đánh bay ta xuống đất rồi." Bạch Tử Minh giả vờ móc hộp kim châm ra: "Thiếu chút nữa đã quên, y giả nhân tâm, không thể tranh cường háo thắng, loại chuyện này vẫn nên lưu lại cho Khương sư tỷ thì hơn."

Phương Hằng biết đối phương đang trêu chọc mình, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Nếu giao thủ với hắn, đương nhiên là Bạch sư huynh vẫn hơn một bậc rồi, dù sao thủ đoạn của huynh cũng âm hiểm như vậy mà. Hắn cũng có một chút công phu tôi thể, nhưng còn lâu mới đủ."

Cả hai đều là cao thủ có thể dùng một chiêu miểu sát gã, nhưng Thẩm Nghi cần phải tiến đến gần người, mà thủ đoạn phi châm tẩm độc của Bạch sư huynh đều được lấy từ trên người Ngọc Dịch Độc Yêu, thậm chí trong tay đối phương còn có bảo dược trân quý do sư phụ tặng để phòng thân, võ phu tâm thường dính vào là chết.

Vốn dĩ thủ đoạn của Bạch sư huynh đã khó có thể đề phòng, đối phương còn thích chơi âm hiểm, vừa cười khanh khách vừa ra tay đánh lén. Một giây trước, còn vui vẻ hàn huyên, một giây sau phi châm đã tới.

So sánh ra, Thẩm Nghi nọ càng có phong phạm cường giả hơn, mỗi lần hắn đều để cho gã tiên phong lên trước, nhưng càng có phong phạm cường giả, lại càng dễ dàng chịu thiệt trước những người như Bạch sư huynh.

"Ta coi như đệ đang khen ngợi ta." Bạch Tử Minh không ngần ngại bước ra khỏi Trúc lâu, bây giờ gã thật sự có chút tò mò về vị giáo úy mới vào kia rồi.

Hai người bọn họ bước nhanh về phía Ngoại Sự đường, nhưng ngay sau đó, đã trông thấy một đống giáo úy chen chúc nhau đi tới, trực tiếp chặn cửa nha môn chật như nêm cối.
Bình Luận (0)
Comment