Chương 162: Lên Thiên Tướng!
Chương 162: Lên Thiên Tướng!Chương 162: Lên Thiên Tướng!
Phương Hằng nháy mắt mấy cái, rồi sững sờ ngay tại chỗ: "..."
Chỉ thấy một con yêu mã đang được Hồng Thiên Tướng dắt đi, còn ở phía trước, hai mươi mấy Kim Điêu giáo úy từ Thanh Phong sơn trở về, với gương mặt tràn đầy nghiêm túc, đang đứng hai bên người thanh niên kia.
Hôm nay, người phụ trách Ngoại Sự đường là hai cô nương của nội doanh. Chỉ thấy các nàng lần lượt lấy những món đồ vật ra, lại cẩn thận từng li từng tí đứa chúng vào tay nhóm đồng sự.
Đầu tiên là một chiếc áo khoác được xếp ngay ngắn gọn gàng, ống tay áo dài rộng, chất vải trơn mềm, trên đó có theeo hình Hung Lang Thôn Nguyệt, đây là tiêu chí của ngoại doanh, làm tăng thêm mấy phần khí tức sát phạt.
Các nàng lại đặt lên trên một chiếc thắt lưng gắn bảo ngọc, một chiếc phát quan mạ vàng chạm nổi hoa văn hình con sói, tôn quý mà uy nghiêm.
"Ôi! Lên Thiên Tướng rồi." Đám đông giáo úy trông thấy có người được cưỡi yêu mã tiến vào Trấn Ma ti, mới đi đến bên cạnh xem náo nhiệt, vốn chỉ muốn nhìn xem nơi này có việc gấp gì, không ngờ lại được tận mắt nhìn thấy một vị đồng sự tấn chứ.
Trong khoảng thời gian ngắn, ai nấy đều không khỏi có chút nóng mắt.
Lại nói, Thanh Phong sơn này hung hiểm thì hung hiểm thật, làm cho người bình thường khó ngủ yên, sợ kẻ bị điêu động là chính mình, nhưng đối với những cao thủ có bản lĩnh chân chính như bọn họ, nhiệm vụ lần này lại biến thành cơ hội chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Và minh chứng đang lù lù hiện ra trước mắt đây, người nọ thăng tiến quá nhanh rồi!
Đúng vào lúc này, cô nương thứ hai của nội doanh cũng lấy ra một bộ mặc sam mới tinh.
Nhóm giáo úy thoáng đảo qua một cái, đang muốn dời ánh mắt, đột nhiên thân thể lại trở nên cứng đờ, phải vội vàng đưa ánh mắt với vẻ kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi, quay trở lại.
Chỉ thấy phía trên ống tay áo của bộ mặc sam kia không hề có vân văn, ngược lại ở phần cổ áo lại có thêm một hình vẽ Âm Dương Ngư được thêu vô cùng tinh xảo.
Âm Dương Càn Khôn!
Đây là ký hiệu của Trần Càn Khôn lão gia tử, một trong mười hai vị Trấn Ma tướng quân. Trong lúc lơ đãng, mọi người không nhịn được, khẽ nuốt một ngụm nước miếng xuống phần cổ họng khô khốc, bỗng nhiên tâm trạng lại trầm mặc xuống, loại biểu cảm rung động khi xem náo nhiệt kia đang nhanh chóng rút đi.
Ai nây đều liếc mắt nhìn người bên cạnh kia một cái, trong lúc đó mơ hồ đột nhiên bâu không khí xung quanh lại có thêm mùi thuốc súng.
Có thể dùng bốn chữ để khái quái cho ý nghĩa của từ "Thiên Tướng tùy tùng' kia, đó chính là "Khổ tậm cam lai".
Nó có nghĩa là vô số công tích, thực lực ngạo nhân, khiến cho đối phương không cần phải tiếp tục làm bất cứ chuyện gì để chứng minh bản thân nữa.
Nó cũng có nghĩa là từ đó về sau, đối phương không cần phải vượt núi băng sông nữa, không cân cả ngày buộc đầu vào dây lưng quân nữa, chỉ cần đi theo bên cạnh Trấn Ma đại tướng, dựng trại đóng quân, nhìn chằm chằm vào đám yêu ma bên ngoài mười hai quận Thanh châu, hình thành nên một mối quan hệ chấn nhiếp lẫn nhau, nước giếng không phạm nước sông với chúng nó.
Hơn nữa, ngay cả người làm giáo úy dưới tay đối phương, cũng tuyệt đối là cực kỳ thoải mái, mỗi ngày chỉ cân đứng trạm gác, mấy năm trôi qua cũng chưa chắc đã có thể chân chính động thủ một lần, nhưng chỉ cần lăn lộn đủ năm là công tích trấn thủ trong tay không ít.
Nếu trước khi rời đi, vị tùy tùng này nguyện ý mang theo mấy người...
Chỉ trong chốc lát, một đám giáo úy ngoại doanh đều lộ vẻ mặt đầy lửa nóng, chen chúc nhau tiến về phía trước.
Bạch Tử Minh khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Chỉ có Phương Hằng là biến sắc, vẻ mặt vốn đang vui mừng bỗng nhiên trở nên khó coi, còn mơ hồ có vài phần thất vọng khi nhìn thấy hình thêu Âm Dương Ngư trên phần cổ của chiếc áo kia.
"Chúng ta! Chúc mừng Thẩm đại nhân chiến thắng trở về! Thăng liền ba cấp!"
Trừ mấy vị đang nâng bảo y trong tay, vị Kim Điêu giáo úy còn lại hơi lui về phía sau vài bước, lập tức chắp tay, cất giọng như chuông đồng.
Được người nọ dẫn dắt, hơn trăm giáo úy bên cạnh, cả nội doanh lẫn ngoại doanh đều làm ra động tác tương tự, ngay cả Hồng Lỗi đang ở phía xa xa, trên mặt cũng không còn vẻ cười đùa tí tởn lúc trước, gã khẽ buông lỏng dây cương, nghiêm túc ôm quyền, nói: "Chúc mừng Thẩm đại nhân!" "Nhìn ta làm gì? Đệ không có tay hả?" Bạch Tử Minh liếc mắt nhìn Phương Hằng bên cạnh.
"..." Phương Hằng cố gắng lắc lư hai cánh tay đang buông thống xuống của mình.
Bạch Tử Minh chỉ có thể bất đắc dĩ nâng song chưởng lên.
Gã biết ngay mà, từ đầu đã có cảm giác hôm nay mình không nên ra ngoài rồi.
Phải biết rằng, chỉ cần được làm đệ tử của Tổng binh, thì nhiêu nhất cũng chỉ làm Thiên Tướng, không phải đi làm tùy tùng cho người khác.
Còn như Khương sư tỷ, sau khi Trấn Ma đại tướng của Ngọc Sơn quận bỏ mình, nàng đã dựa vào thủ đoạn máu tanh trấn áp Ngọc Sơn thành, sau đó trực tiếp ngồi lên vị trí đại tướng.
Vì vậy... cấp bậc của Bạch Tử Minh hiện tại đúng là thấp hơn Thẩm Nghi kia một chút.
Gã âm thầm thở dài, người kia trực tiếp từ giáo úy thăng lên làm Thiên Tướng tùy tùng, vượt mấy bậc cùng một lúc như vậy, đúng là quá mức khó tin.
Dù Thanh Phong sơn thật sự có Ngưng Đan giao ma, thì đối phương cũng phải giành được công lao chém đầu địch mới đủ để nhận được báo đáp kinh khủng đến mức nào.
Vấn đề là nếu hắn giành được công lao to lớn như thế, thì vị Trấn Ma tướng quân kia đến Thanh Phong sơn là để dạo phố lượn một vòng rồi về sao? Mà một chút công trạng cũng chẳng có vậy?
"Có phải Trần lão gia tử đã hồ đồ rồi? Tiểu tử này mới gia nhập Trấn Ma ti không đến một tháng, đúng là cái gì lão cũng dám cho mà?”
Nghe thấy có người mắng Trần Càn Khôn, Hồng Lỗi lập tức nhìn chằm chằm về phía đó, rồi rất nhanh, gã đã nghe được nửa câu sau, sắc mặt lập tức trở nên sửng sốt: "Hả?"
Một tháng...
Thôi hỏng rồi!