Chương 164: Tôn Tại Cần Bị Nghiêm Khắc Khống Chết!
Chương 164: Tôn Tại Cần Bị Nghiêm Khắc Khống Chết!Chương 164: Tôn Tại Cần Bị Nghiêm Khắc Khống Chết!
Cô nương nọ bĩu môi, lại nhìn về phía Thẩm Nghỉ: "Đại nhân đừng nghe bọn họ nói bậy, ta không có thói quen tiết kiệm đồ cho đoàn thể đâu, chỉ thuận miệng nhắc tới nó mà thôi. Nhưng lời này cũng không sai. Bản võ học Ngọc Dịch cảnh thượng phẩm tên Bồ Đề Kim Cương Bảo Thể kia, đúng là thứ mà Kim Cương môn chủ động dâng tới cho chúng ta, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có ai động đến nó."
Thẩm Nghi nghe vậy, lại thoáng ngẩn ngơ.
Từ sau khi xuyên việt tới đây, nhận thức sâu nhất của hắn đối với những môn phái giang hồ kia, chính là đám người này vô cùng kiêng kị Trấn Ma tỉ.
"Về phần nguyên nhân." Cô nương của nội doanh nhẹ giọng giải thích: "Hắn là Thẩm đại nhân cũng biết, loại công phu mài nước Thối Thể pháp này rất dễ nhập môn, gần như ai tới luyện cũng được.
"Kim Cương môn từng là một đại phái, có được Kim Cương Bồ Đề Bảo Thụ, dùng loại quả do cây này kết ra, thực sự nhận được trợ giúp to lớn, chỉ cân một trăm tám mươi năm là có thể tu luyện môn võ học thượng phẩm này đến viên mãn, thân thể sẽ cường hãn đến mức làm người ta líu lưỡi không thôi, nếu chưa đạt đến Ngưng Đan cảnh rất khó làm thương tổn bọn họ."
Một trăm tám mươi năm là một cái bậc cửa.
Người bình thường luyện đến Ngọc Dịch sơ kỳ, có thể nhận được hai trăm hai mươi năm tuổi thọ.
Điều này cũng có nghĩa là chỉ cân môn đồ của Kim Cương môn có thể đột phá đến Ngọc Dịch sơ kỳ, là sẽ hoàn mỹ đạt được tư cách tu luyện môn Bồ Đề Kim Cương Bảo Thể này đến viên mãn, có được nhục thân đủ sức nghiền ép Ngọc Dịch cảnh.
"Đáng tiếc là về sau Bồ Đề Bảo Thụ kia khô héo..."
"Không được Bảo Thụ Quả hỗ trợ, không cần biết bọn họ sử dụng bao nhiêu viên đan dược tôi thể, cũng rất khó đạt được hiệu quả lúc trước. Mà những môn đồ kia, không cần biết bọn họ cố gắng đến mức nào, tối đa cũng chỉ có thể tu luyện môn võ học này tới tiểu thành. Từ đấy, Kim Cương môn đã nhanh chóng ngã xuống thế lực tam lưu.”
Cô nương kia nháy mắt mấy cái, mới tiếp tục nói: "Cũng coi như trụ trì của bọn họ có vận khí tốt, không biết lão tìm được nửa bộ Ngưng Đan Tôi Thể Pháp từ nơi nào, lại đúng là luyện ra hiệu quả. Để tránh bị thế lực khác dòm ngó tới, lão này dứt khoát hiến Kim Cương Bảo Thể lúc trước cho Trấn Ma tỉ, cầu một chút an ổn trong lòng." Người xưa vẫn nói, không có chuyện gì tự dưng tỏ vẻ săn đón, thì không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm.
Nhưng loại tình huống như Kim Cương môn này lại khác, bọn họ muốn một lần nữa chấn hưng môn phái, thì tìm một chỗ dựa cho mình cũng coi là bình thường.
"Nói gì thì nói, đó cũng là một môn võ học thượng phẩm Ngọc Dịch cảnh, nên ngay cả Tổng binh cũng tự mình lật xem qua. Xem xong, ngài có lưu lại một lời nói, trừ phi Kim Cương Bồ Đề Thụ một lần nữa sống lại, nếu không, môn võ học này chẳng có giá trị gì hết, nếu có thời gian đi tôi thể kiểu này, còn không bằng cố gắng đột phá cảnh giới...
"Đây cũng là môn võ học thượng phẩm duy nhất do Ngoại Sự đường cất giữ, ta cũng không rõ bên trong Quản Phủ khố kia còn bản nào khác hay không, nhưng muốn mở ra phủ khố, cần phải có thủ dụ của Tổng binh."
Nghe đối phương giới thiệu xong, chợt nhớ đến lời nhắc nhở lúc trước của Hồng Lỗi, Thẩm Nghi có chút trâm ngâm, giữa đôi lông mày mơ hồ để lộ ra một chút rối rắm. Thật lâu sau, hắn mới gõ nhẹ lên quầy, cố ý để lộ ra vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Trên đời lại có loại chuyện này? Một quyển võ học còn không thể tách rời khỏi một loại quả? Ta không tin tưởng lắm, cứ chọn nó đi."
Cô nương kia nghe vậy, thoáng nhíu mày nhìn mấy vị Kim Điêu giáo úy xung quanh, ánh mắt mang đây hàm ý 'Ta đã nói rõ ràng rôi, nhưng đối phương không phục, chuyện này không liên quan gì đến ta đâư.
Nhóm giáo úy yên lặng lui trở về. Hẳn là những người này cũng biết, đám nhân vật bậc này, ai ai cũng có ngạo khí, một khi bọn họ đã quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi chỉ vì dăm ba câu khuyên giải của đám người mình đâu.
"Vậy bảo dược kia cũng đổi thành đan dược thối thể cho ngài dùng?”
"Ừm”" Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vẫn không cảm xúc như thường.
Đến đây, xem như hắn đã nhìn ra rồi, ở cái Thanh châu này, phàm là đồ vật có liên quan tới Ngưng Đan cảnh, thì không cần biết như thế nào, cũng không vòng qua được vị Tổng binh kia.
Điêu này cũng nói rõ một chuyện, chỉ cân đến Ngưng Đan cảnh, là trong tay sẽ có đủ thực lực để nhấc lên sóng gió ở Thanh châu.
Nói cách khác, Ngưng Đan cảnh chính là tôn tại cần bị nghiêm khắc khống chế.
Cho nên, một môn Thối Thể pháp thượng phẩm không cần thiên tư ngộ tính, chính là vật trân quý nhất mà ở thời điểm hiện tại, hắn có thể nhận được. Tuy bản thân có Thiên Yêu Diêm La Ngoại Đan đang tọa trấn bên trong khí hải, nhưng trong lòng Thẩm Nghi lại biết rõ khuyết điểm của thứ pháp môn bá đạo này.
Nói đơn giản, trong tay hắn có được tu vi của Giao Quân ba ngàn năm, nhưng không có thủ đoạn cấp độ tương ứng, càng không có một bộ thân thể với lân giáp cường hãn như Giao Long.
Bảo hắn đi bắt nạt loại võ phu thực lực thua xa Giao Long còn được, nếu đối đầu với tôn tại cùng tu vi, có thể nói là nơi chốn đều có hại, chỉ có thể miễn cưỡng đủ lực lượng đi đánh một trận với đối phương, không đến mức vô lực hoàn thủ giống như lúc trước mà thôi.
Quan trọng nhất là... yêu sát chi lực bên trong ngoại đan là hàng tiêu hao phẩm, không thể tái sinh.
Nói cách khác, nếu liều mạng chém giết, để bản thân hao tổn đến mức dầu đèn khô kiệt, hắn cũng chỉ có duy nhất một cơ hội đấy thôi.
Nếu không thể lấy được một viên nội đan cùng cảnh đi tới bổ sung, thì Thiên Yêu Ngoại Đan mà bản thân hao phí gân hai ngàn năm thọ nguyên của yêu ma sẽ biến thành phế phẩm, không dùng được nữa.
Vì vậy, bất cứ một loại gia tăng nào cũng không thể bỏ qua được.