Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 165 - Chương 165: Người Già Rồi, Tâm Ý Dễ Do Do Dự Dự...

Chương 165: Người Già Rồi, Tâm Ý Dễ Do Do Dự Dự... Chương 165: Người Già Rồi, Tâm Ý Dễ Do Do Dự Dự...Chương 165: Người Già Rồi, Tâm Ý Dễ Do Do Dự Dự...

"Đã nhớ kỹ, chúng ta cũng chọn cho ngài một môn khinh công bộ pháp tốt nhất, chờ kiểm kê xong, là lập tức phái người đưa cho ngài. Nếu bộ võ học thối thể này không hợp tâm ý với ngài... Hi hi... muốn đổi thành cái khác, bất cứ lúc nào, Thẩm đại nhân cũng có thể tới tìm ta, hàng tháng từ mùng bảy đến mười chín, ta đều ở chỗ này. Bảo dược cũng có thể đổi." Cô nương kia lại lộ ra nụ cười ngọt ngào, khiến cho mấy vị giáo úy bên cạnh khẽ nhíu mày.

Hóa ra nàng vẫn một mực chờ đợi cái này?

"Đúng rồi, sau khi ngài đến Lâm Giang quận, bên kia sẽ phân phối đủ ba vị Thiên Tướng và một trăm hai mươi giáo úy cho ngài. Nếu ngài muốn mang theo mấy người từ bên này đi qua, chỉ cần không quá nhiều, thì ba đến năm người vẫn không thành vấn đề." Nói xong, nàng lại nhún nhún vai: "Dù sao chỗ chúng ta cũng thiếu nhân thủ, đều đi hưởng phúc với Thẩm đại nhân thì không được."

"Đấn lúc đó lại nói sau."

Thẩm Nghi vừa quay người, đã lập tức bị một đống ánh mắt nóng rực bao phủ lấy.

Hắn bình thản cất bước rời đi.

Mấy tên giáo úy tay nâng bảo sam lập tức lạnh lùng trừng mắt nhìn qua, khiến cho đám người ngoại doanh kia thoáng thu lại một chút tâm tư. ...

Ở phía ngoài cùng của đám đông, cách xa nhau đến mấy chục trượng, có một thân hình với đôi vai cực rộng đang đứng yên tại chỗ. Người này mặc áo ngắn vải thô, khuôn mặt khoảng chừng bốn - năm mươi tuổi, trên cằm có một ít râu, thậm chí còn không mang theo vũ khí, thoạt nhìn dáng vẻ chân chất y như một người nông dân kiếm ăn từ ruộng đồng.

Có một nữ hài với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đang ngồi trên vai ông ta, mái tóc nàng được tết thành hai cái đuôi sam, da thịt mềm mại, môi hồng răng trắng, trên người mặc một bộ váy màu xanh lục, đôi chân nhỏ nhắn trắng như tuyết vui vẻ đụng đưa.

Nàng tò mò đưa mắt nhìn chăm chú vào thanh niên mặc áo đen kia, khẽ mở miệng nói: "Ngươi nói xem, Trân Càn Khôn đã cho hắn chức vị tùy tùng này, lại dứt khoát tiến cử hắn cho chúng ta, rốt cuộc là có ý gì?"

Ánh mắt của vị nam nhân trung niên nọ vẫn trầm tĩnh như thường, ông ta chậm rãi nói: "Người già rồi, tâm ý dễ do do dự dự, rõ ràng lão hy vọng người mà mình nhìn trúng có thể ở lại bên cạnh, nhưng để đối phương ở bên cạnh lại cảm thấy lãng phí tài năng, không thể đưa ra quyết định, mới dứt khoát giao quyên lựa chọn vào tay đối phương. Đã mất đi sự quả quyết thời còn trẻ, xem ra, lão cũng không trấn giữ Lâm Giang quận được mấy năm nữa."

Nghe vậy, tiểu cô nương nọ lập tức đưa tay nhéo nhéo lỗ tai vị trung niên kia: "Ta nghe trong lời nói của ngươi có hàm ý."

"Ta không có hàm ý gì đâu, nãi nãi ạ." Người trung niên bất đắc dĩ mỉm cười, lại tiếp tục nói: "Vừa muốn che giấu chuyện trảm long, đề phòng Thủy tộc Dương Xuân giang báo thù, vừa muốn gióng trống khua chiêng, chấn nhiếp Triệu gia, ngươi xem chuyện ngu xuẩn này, còn giống như Trân Càn Khôn của trước kia sao? Lại nói, người mà lão nhìn trúng, chẳng lẽ lại là một đứa trẻ con còn chưa dứt sữa? Không chịu nổi một chút sóng gió này?”

"Cho một người trẻ tuổi lựa chọn an nhàn, lại kỳ vọng đối phương có thể chủ động từ chối, đúng là trò cười."

Dứt lời, ông ta chậm rãi quay người.

"Đây đã là lần thứ ba Tổng binh đi triều đình thỉnh cầu viện trợ, sắp tới Thanh châu có đại loạn rồi. Đám tróc yêu nhân chúng ta chính là những kẻ phải chết đầu tiên, không có thời gian đi giúp Trân đại tướng quân kèm cặp nhi đồng."

"Ha ha." Tiểu cô nương mừng rỡ lắc lư đôi chân: "Nói đến đám trẻ nhỏ này, ta lại rất thích cô nương họ Lâm kia, từ sơ cảnh, nàng đã bắt đầu học tập phương pháp tìm yêu rồi, ai ngờ lại thiếu chút nữa đã chết ở loại địa phương nhỏ như Bách Vân huyện? Đúng là buồn cười chết ta, Tổng binh không cầu được viện trợ, khẳng định là muốn tranh cho nàng một danh sách đi Võ Miếu tẩy luyện, vừa vặn rửa sạch mùi sữa trên người."

"Chờ nàng Ngưng Đan trở về, trông thấy tiểu tử này đi làm tùy tùng cho người khác, chẳng phải sẽ tức giận đến phát điên lên sao?"

"Trong thư, nàng ba hoa chích chòe nhiều chuyện về người này với chúng ta như vậy, ai ngờ mới nuốt được hai miếng thịt tươi, nếm được tí vị máu, đã bị lão Trần lấy cái thủ cấp yêu ma, kéo đến Lâm Giang quận trông nhà rồi, ai cha..." Nàng xoa khóe mắt, cười đến nước mắt chảy dài.

Đây cũng không phải là trào phúng, chỉ là hung thú có dũng mãnh đến mấy, khi lôi về trông nhà hộ viện, làm mấy chuyện đó quá lâu, cứ hết ngày chỉ cân há miệng là có cơm ăn, kiểu gì răng nanh và móng vuốt cũng mất đi sự sắc bén.

Phải biết rằng, các thế hệ Tổng binh vốn là tồn tại đã trổ hết tài năng từ trong nhóm tróc yêu nhân mà thành.

Bọn họ là sói, là hung lang dám chủ động rời khỏi mười hai quận Thanh châu, để bước vào lãnh địa của Yêu Vương, dấn thân vào một nơi nguy cơ bốn phía, sống cuộc đời liếm máu trên đầu lưỡi đao!

Biệt viện Trấn Ma tỉ.

Mấy vị Kim Điêu giáo úy cầm bảo sam trong tay đặt lên chiếc giường trong phòng, lại nhanh chóng chạy đi đun nước dọn dẹp căn phòng.

Làm xong hết thảy mọi chuyện, đám người ấy mới chắp tay nói: "Thẩm đại nhân, còn chuyện gì muốn phân phó hay không?"

Tổng binh không ở Thanh châu, Trấn Ma đại tướng quân trấn thủ mười hai quận. Bởi vậy ở trong nha môn hiện tại, có thể nói là một vị Thiên Tướng tùy tùng còn tạm thời chưa rời đi như đối phương có địa vị cực cao, nhất hô trăm ứng.

Với địa vị này, nếu thả ra bên ngoài, tuyệt đối tương đương với trưởng lão của môn phái thế gia nhất lưu.

"Không còn việc gì nữa." Thẩm Nghi khoát tay, lặng lẽ ngồi ở mép giường, đưa mắt nhìn mấy người bọn họ rời đi.

Sau đó, hắn đưa tay lấy ra chiếc phát quan mạ vàng, chạm nổi hình con sói, trong lúc vô thức muốn dùng đầu ngón tay thử bấm lên nó một cái xem sao.

Cũng may, tay còn chưa chạm, tinh thân đã kịp phản ứng, chỉ dựa vào khí lực hiện tại, đừng nói là vàng thật, ngay cả tinh thiết, hắn cũng có thể bóp nát.

Hắn buông cái phát quan này xuống, cầm lấy chiếc áo mỏng bên dưới lên, nhẹ nhàng vuốt ve hình thêu Âm Dương Ngư phía trên cổ áo, hồi lâu sau mới để nó qua một bên.
Bình Luận (0)
Comment