Chương 166: “Thiên Tư”
Chương 166: “Thiên Tư”Chương 166: “Thiên Tư”
"Thăng cấp quá nhanh rồi." Thẩm Nghi nằm trên giường, dùng hai tay làm gối đầu, tinh tế cảm nhận niềm vui sướng của khoảng thời gian buông lỏng không dễ gì có được này.
Nếu dựa vào bản lãnh của bản thân thăng cấp thì cũng thôi đi, nhưng hơn ai hết, trong lòng hắn hiểu rất rõ, bản thân đã góp bao nhiêu phần sức vào công trạng chém giết Giao Long Ngưng Đan kia.
Chẳng lẽ nguyên nhân thật sự khiến tiền thân lang thang ở Bách Vân huyện, lại chính là xuất thân của gã?
Nói cách khác, gã vốn là đứa con tư sinh của một vị Trấn Ma đại tướng nào đó, bị lưu lạc bên ngoài?
Từ trước đến nay cảm thấy không thẹn với lương tâm, giờ phút này lại không hiểu sao cảm giác được một tia không nỡ.
"Hứ, ti tiện!" Thẩm Nghi bĩu môi một cái, chẳng lẽ phải bị người khác nhằm vào mới tính là an tâm?
Lại nói, trên đường trở về, từ trong miệng Hồng Lỗi, hắn cũng hiểu được không ít chuyện liên quan tới Trấn Ma ti và cảnh giới võ đạo rồi.
Ví dụ như Thiên Tướng tùy tùng này, bên cạnh mỗi một vị Trấn Ma đại tướng chỉ có bốn - năm người như vậy, thậm chí còn có vị Trấn Ma đại tướng không nhận một người nào.
Trong số bọn họ, không thiếu những vị lão Thiên Tướng đã đi theo đối phương từ một đến hai trăm năm, ai nấy đều là người dựa vào công trạng mà nổi bật từ trong vô số những giáo úy khác, Ngọc Dịch viên mãn cũng chỉ là một cái ngưỡng cửa mà thôi.
Hơn nữa, trong mười hai vị tướng quân, Trần lão gia tử là người gần đến đại nạn nhất. Cũng may nội đan uẩn dục Âm Thần có chút trưởng thành, đã tăng thêm một chút sinh cơ cho ngọn nến tàn trước gió này.
Nếu biểu hiện của hắn thật sự có thiên tư như vậy, có thể dùng hai tháng thời gian để tu luyện từ phàm phu tục tử đến Ngọc Dịch viên mãn, lại có một viên ngoại đan bao hàm tu vi của Giao Quân bên người... thì đợi đến ngày Trần lão gia tử không nắm nổi thanh thuần thiết đại kích kia nữa, gần như vị trí Trấn Ma đại tướng không thể rơi vào tay người khác được.
Quản lý một quận có đến mấy trăm vạn lê dân... Đây tuyệt đối là chuyện Thẩm Nghi rất khó tưởng tượng được khi vẫn còn ở lại bên trong Bách Vân huyện nhỏ bé.
Đáng tiếc,/thiên tư” này lại cần lượng lớn thọ nguyên của yêu ma chồng chất mà thành.
Nghĩ tới thọ nguyên của yêu ma, trên khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Nghi thoáng xuất hiện biến hóa, ánh mắt hơi lóe sáng lên.
Hiện giờ tu vi của hắn đã đạt đến Ngọc Dịch viên mãn, muốn tiếp tục tăng lên, cần phải có pháp môn Ngưng Đan chân chính.
Tuy hắn có thể lý giải được mục đích của Trấn Ma ti, bọn họ chỉ cầu được ổn định yên bình, nhưng rơi vào trên người chính mình, hắn vẫn có chút cảm thán về sự cứng nhắc cố chấp của bọn họ, động một chút cũng phải lấy "năm" làm đơn vị.
Đương nhiên, Thẩm Nghi có thể chờ, nhưng không nguyên ý ngồi yên chờ đợi.
Trừ Trấn Ma ti, bên ngoài cũng không phải không có những thứ ấy, với thân phận Thiên Tướng tùy tùng này, rất nhiều chuyện hắn đều có không gian để thao tác.
Nếu có thể nhận được thứ mình muốn sớm hơn, đương nhiên là không thể tốt hơn được rồi.
Vấn đề là trước khi làm những chuyện kia, vẫn cần phải có thực lực làm chỗ dựa, nếu không đến lúc hắn bắt được cái đuôi của những môn phái bên ngoài, đi tới vây quanh người ta, ai ngờ lại đánh không nổi... Lúc ấy mới gọi là xấu hổ.
"Khu." Tưởng tượng đến tình cảnh đó, Thẩm Nghi không khỏi bĩu môi.
Xem ra trước mắt, hắn vẫn còn rất nhiêu phương hướng có thể gia tăng.
Bắt đầu từ thời khắc hắn gặp được ấu giao tại Thủy Vân hương, rõ ràng là Thối Thể pháp lúc trước đã lộ ra khuyết điểm, không đủ để dùng, may mà Bồ Đề Kim Cương Bảo Thể sắp tới tay, có thể khiến thân thể hắn gia tăng thêm một lần nữa.
Ngoại trừ chuyện này... Thẩm Nghi lại chìm vào nội thị, nhìn vê phía viên Thiên Yêu Ngoại Đan đang bị Dung Nhật Bảo Lô trấn áp kia.
Khó khăn lắm, lượng sát yêu chỉ lực bên trong đó mới tích góp được một nửa.
Nếu có thể chứa đầy cả viên, cũng tương đương với trong tay hắn đã có được tu vi gấp đôi của Giao Quân, chẳng phải đến lúc đó dưới Bão Đan cảnh, chỉ cần không đề cập đến thủ đoạn của Âm Thần và Hỗn Nguyên, là hắn có thể tùy tiện đi ngang rồi?
Đáng tiếc Dung Nhật Bảo Lô đã đến cực hạn, muốn trấn áp yêu lực càng cường hãn hơn, có lẽ phải dựa vào số lượng khiếu huyệt hắn liên kết được.
Nếu hắn nhớ không lầm thì ngày đó, khi thôi diễn Phong Lôi Dung Nhật Bảo Điển, hắn phải tốn hơn hai trăm năm thọ nguyên, mới mở được bốn khiếu, từ vị trí này, đi đến trình độ mở được toàn bộ hai trăm bảy mươi lăm khiếu... vẫn còn kém xa lắm.
"Không vội, từ từ sẽ đến." Thẩm Nghi lười nhác đứng dậy từ trên giường, rót cho mình một chén nước sôi để nguội.
Lỗ hổng thọ nguyên lớn như vậy, cũng không phải nhất thời có thể bổ sung đủ được, ít nhất là hiện tại, hắn đã có phương hướng để đi tiếp, dù thế nào vẫn tốt hơn nhiều so với quãng thời gian mò mẫm lung tung như ruồi bọ không đầu ở Bách Vân huyện lúc trước.
"Ngày thường Thẩm đại nhân đều uống nước trắng giải khát sao?" Trong viện chợt truyền đến một câu trêu chọc. Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên tuấn mỹ mặc áo trắng mang theo hai bầu rượu, khóe môi mang ý cười tiến đến: "Ta là Bạch Tử Minh, làm việc ở y phường."
Hình như hắn đã nghe qua cái tên này từ trong miệng Hồng Lỗi rồi. Đối phương có địa vị ngang hàng với Phương Hằng, Lâm Bạch Vi, còn không phải xếp hàng cuối cùng.
Thẩm Nghi liếc nhìn Phương Hằng ở phía sau lưng đối phương, khẽ nhấp một ngụm nước ấm, thản nhiên nói: "Nước trà quá đắng, mà những thứ khác ta lại không uống quen.”
Kiếp trước bản thân đã trải qua đủ bi thảm, nào có thời gian nhàn hạ thoải mái đi nếm thử loại chất lỏng có dư vị ngọt ngào sau phút đầu đắng chát kia?
"Chỗ ta có một loại trà bổ độc nhất vô nhị, bổ âm bổ dương, ích khí tráng thận, hương vị thuần hậu ngọt ngào, lần sau sẽ mang tới cho Thẩm đại nhân hai bao." Bạch Tử Minh nhàn nhã bước vào nhà, thản nhiên đặt hai bầu rượu lên bàn, lại nhận lấy hộp cơm từ trong tay Phương Hằng, lặng lẽ đưa mắt đánh giá Thẩm Nghi trước mặt, mới mở miệng nói: "Sư đệ này của ta tính tình nóng nảy, lúc trước có nhiều đắc tội, lần này ta cố ý dẫn hắn tới để bồi tội với ngươi."