Chương 167: Ai Nói Với Ngươi, Ta Muốn Đi Lâm Giang Quận?
Chương 167: Ai Nói Với Ngươi, Ta Muốn Đi Lâm Giang Quận?Chương 167: Ai Nói Với Ngươi, Ta Muốn Đi Lâm Giang Quận?
Nghe vậy, Thẩm Nghi lập tức đưa mắt nhìn về phía mãng hán cao lớn tráng kiện kia.
Phương Hằng thành thật nói: "Không phải, là hắn không tin trong thế hệ trẻ tuổi lại có một tên võ phu còn mạnh hơn hắn, trong lòng không phục, mới muốn đến nơi này tìm kiếm nhược điểm của ngươi, chuẩn bị lần sau khi luận bàn sẽ dễ dàng đánh lén ngươi hơn.
"..." Khóe mắt Bạch Tử Minh thoáng co giật một cái, nụ cười đang tươi tắn cũng có vẻ cứng ngắc bất thường.
"Đừng nghe hắn nói bậy, tu vi của Thẩm đại nhân cao cường, Bạch mỗ tự thẹn không bằng. Lại nói, ta chỉ là một tên lang trung, nào dám luận bàn gì?"
Thẩm Nghi lại nhìn vê phía Phương Hằng.
Mãng hán ngẩng đầu: "Không phải, Khương sư tỷ là Bão Đan viên mãn, lần trước khi nàng ấy trở vê, hắn trực tiếp phóng độc châm mới nghiên cứu chế tạo vào sau lưng, khiến sư tỷ dùng một kiếm đập cho ngã lăn xuống đất, phải nằm hai tháng."
"Các ngươi tán gấu đi." Bạch Tử Minh không để lộ ra chút cảm xúc nào, trực tiếp buông hộp cơm xuống, xoay người rời đi: "Ta còn có chút việc."
Chờ sư phụ trở về, nhất định phải bẩm báo lên trên, trục xuất con sói mắt trắng này ra khỏi sư môn!
"Bạch sư huynh." Phương Hằng gọi gã lại, hai cánh tay vẫn buông thõng, có chút áy náy nói: "Có thể thay ta rót rượu xuống được không?”
"Bỗng nhiên ta không đói bụng, cũng không khát nữa." Bạch Tử Minh lạnh mặt đáp lại.
Nói là nói như vậy, nhưng gã vẫn lấy ba chén rượu nhỏ từ trong hộp đựng thức ăn ra, rót đầy quỳnh tương trong bình vào đó, lại đẩy chén về phía hai người kia, lúc này mới bưng chén rượu lên.
"Sư huynh, giúp ta đóng cửa lại." Phương Hằng hít sâu một hơi.
Bàn tay Bạch Tử Minh đang bưng chén rượu, thoáng run rẩy một chút, vẻ mặt lập tức trở nên hung ác nham hiểm: "Họ Phương kia, Bạch mỗ không bắt nạt người tàn tật, chờ đến khi vết thương của ngươi lành rồi, ngươi cứ chờ đó."
Dứt lời, gã vung tay áo, dứt khoát xoay người đi ra ngoài,'Râm" một tiếng, đóng cửa gỗ lại. Thẩm Nghi đưa mắt nhìn hai kẻ dở hơi này, rơi vào trâm mặc hồi lâu mới nói: "Rốt cuộc là chuyện gì?”
Phương Hằng cắn chặt răng, dùng bàn tay gân như không có tri giác của mình để run rẩy cầm lấy chén rượu, cố gắng nâng chén lên, uống một hơi cạn sạch. Cũng không biết Phương Hằng đã xoắn xuýt bao lâu, rốt cục cũng lấy hết dũng khí mở miệng nói: "Ta muốn cầu ngươi... Không đi Lâm Giang quận, ít nhất là không vội đi trong mấy tháng gần đây."
Lời nói không quá lớn tiếng ấy lại khiến hai người đang ở ngoài cửa viện chậm rãi dừng bước.
Vị trung niên với bờ vai cực rộng kia, thoáng trâm mặc nhìn vào bên trong, sắc mặt tiểu nha đầu đang ngồi trên vai ông ta đột ngột lạnh xuống, cặp chân trắng nõn cũng thôi lắc lư.
Bạch Tử Minh đứng trước cửa phòng, vừa nghe thấy lời nói bên trong, còn chưa kịp phản ứng, dư quang khóe mắt đã liếc thấy hai bóng người phía xa xa, trong nháy mắt, trên trán rịn ra mồ hôi.
Sư đệ ngu xuẩn này, không nói một tiếng, lại đưa gã tới đây gian lận?
Bầu không khí trong phòng chìm vào yên tĩnh.
Phương Hằng nói xong câu đó, lập tức buông thõng cánh tay xuống, trên mặt thoáng lộ vẻ kiêng ky lui vê phía sau nửa bước.
Bắt đầu từ khi gặp mặt, mỗi khi gã muốn nói giữ đối phương ở lại, là cánh tay này sẽ phải chịu tội theo, lúc đầu là cánh tay, sau đó là cả hai tay...
Dù vậy, gã vẫn nhìn chằm chằm vào thanh niên mặc áo đen đang ngồi bên cạnh bàn kia.
Phải biết rằng, trong số những tiêu chuẩn thu đệ tử của sư phụ gã, thiên phú vẫn phải xếp phía sau sát tâm. Nói đâu xa, nhóm sư huynh sư tỷ, bao gồm cả gã ở trong đó, đều là một đám người giết yêu hung ác nhất, công trạng vượt xa nhóm đồng sự khác.
Nguyên nhân rất đơn giản, Thanh châu này cũng không gió êm sóng lặng như mặt ngoài. Nó giống như một ngôi nhà lớn được xây nên từ cát, nhìn như ổn định, kì thực chỉ hơi đụng vào một chút sẽ lập tức sụp đổ.
Hiện giờ, Thanh châu không cần một đám thiên tài không dính hồng trần, có thiên tư trác tuyệt, dốc lòng tu hành, nhanh chóng phá cảnh, sau đó phiêu nhiên rời đi giống như Tiên Nhân. Nơi này cần một tên Sát Thần! Một kẻ đồ tể có thể trấn trụ đám Yêu Vương ngoài kia! Có thể khiến bây yêu phủ phục run rẩy dưới chân mình!
Ngoại trừ Lâm Bạch Vi, Phương Hăng là người duy nhất được tận mắt chứng kiến tốc độ phát triển kinh khủng của tên giáo úy Trấn Ma ti Thẩm Nghi này.
Tiệt Mạch Cầm Long, đối phương chỉ dùng năm ngày là nhập môn.
Tứ Hợp Chân Cương, cũng là năm ngày như thế.
Càng quan trọng hơn, gã chưa bao giờ trông thấy một chút sợ hãi nào xuất hiện trong mắt đối phương, cả đến Thủy Vân hương, hay lên Thanh Phong sơn, lúc rời đi, bóng lưng ấy luôn mỏng manh nhưng tràn đầy sức mạnh.
Nhưng kết quả cuối cùng thì sao?
Hà Thần chết, Giao Long chết!
Chuôi đao bên hông hắn vẫn đen như mực, nhưng mùi tanh trên đó lại càng ngày càng nồng đậm.
Một nhân vật như vậy, không nên bị đưa đi mài giữa tâm tính, chịu khổ mấy chục năm tới hơn trăm năm, mới trở thành một vị đại tướng trấn thủ một quận.
Đối phương nên tiếp tục giết chóc, mãi cho đến khi trở thành một tồn tại như Khương sư tỷ, rồi đi lên tranh đoạt chức Tổng binh cùng sư tỷ!
Nên dùng thanh đao sắc trong tay, uy chấn mười hai đại quận!
Bạch Vi sư tỷ vẫn chưa về.
Hiện tại, ngoại trừ gã, không một ai hay biết, rốt cuộc là Thẩm Nghi này khoa trương đến mức nào.
Hắn không chỉ có thiên tư kinh người, khiến cảnh giới võ học đã nắm trong tay đột nhiên tăng mạnh, còn có thái độ bình tĩnh làm người ta thán phục, cùng với lòng tự tin tràn đầy, chưa từng dựa dẫm vào người khác.
Mà phẩm chất cần nhất của một vị Tổng binh là gì? Không phải là lòng tự tin, thậm chí còn không phải là thái độ ung dung tự phụ, mà chính là bóng lưng vững vàng ấy.
Xét cho cùng, ngài cũng là chỗ dựa của ngàn vạn lê dân, mà sau lưng, vốn không có ai để ngài dựa dẫm vào.
"Ta... Phương Hằng cảm nhận được vị cay đắng trong cổ họng, không nhịn được lại muốn lên tiếng giải thích với đối phương.
Đúng vào lúc này, gã lại trông thấy Thẩm Nghi hơi ngước mắt nhìn lên, trên tay bưng chén nước, lười nhác đưa mắt về phía mình. "Ai nói với ngươi, ta muốn đi Lâm Giang quận?"