Chương 168: Hắn Muốn Tất Cả!
Chương 168: Hắn Muốn Tất Cả!Chương 168: Hắn Muốn Tất Cả!
Lời này vừa nói ra, hai bóng người đang ở ngoài cửa viện thoáng giật mình một cái, Bạch Tử Minh trợn tròn mắt, xoa xoa cái trán rịn mồ hôi.
Phương Hằng rơi vào trầm mặc, nửa ngày trôi qua cũng không kịp phản ứng, hồi lâu sau mới mờ mịt đưa ánh mắt nhìn về phía bộ y phục chế định có thêu hình Âm Dương Ngư mới tinh trên giường.
"Vậy vì sao ngươi... Không từ chối..."
"Vì sao phải từ chối?" Thẩm Nghi lại nhấp một ngụm nước ấm, nghi hoặc hỏi: "Ta không thể nhận lấy tất cả sao?"
Nếu như hắn nhớ không lầm, thì hình như hắn không có nhận được mệnh lệnh phải trực tiếp rời đi Lâm Giang quận, chẳng lẽ Thiên Tướng tùy tùng thì không thể ở lại Thanh Châu thành tiếp tục làm việc?
Hơn nữa, hắn cũng không cần nhóm giáo úy Thiên Tướng kia hỗ trợ gì mà?
Chủ yếu là lâu như vậy đến nay, biểu hiện của người trong Trấn Ma tỉ này... đúng là quá cùi bắp.
Quả thật là Thẩm Nghi không thể sinh ra được một chút hứng thú gì với bọn họ cả.
"Đều, đều muốn sao?" Mí mắt Phương Hằng khẽ giật giật, đây là lần đầu gã phát hiện... hóa ra chuyện này còn có thể làm như vậy.
Kéo da hổ của lão gia tử Trân Càn Khôn... sau đó làm chuyện của mình?
"Ừm." Thẩm Nghi gật gật đầu.
Phương Hằng lại một lần nữa rơi vào trâm mặc, gã muốn nói vài thứ gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Chuyện này... vừa nghe đã cảm thấy nó cực kỳ không hợp lẽ thường, nhưng hết lần này tới lần khác lại chẳng có quy củ liên quan.
Xét cho cùng, rất nhiều vị Thiên Tướng chịu đựng cả đời, cũng chỉ vì chút thời gian yên ổn này, ai sẽ dừng bước ở thời điểm chỉ thiếu một bước chân là tiến vào cửa chứ?
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, ngược lại Phương Hằng bắt đầu sinh ra bối rối: "Ngươi cũng cảm thấy, cũng không quen cuộc sống quá mức an ổn ư?"
"Nói nhảm." Thẩm Nghi im lặng lườm gã một cái, ai sẽ ghét bỏ cuộc sống ổn định chứ? Hắn cũng không phải đồ ngu nha.
"Vậy thì vì sao?" Rốt cục Phương Hằng cũng sinh ra một tia hiếu kỳ không thể tiêu diệt được.
"Bởi vì ta có bệnh." Hiếm khi trên mặt Thẩm Nghi để lộ ra một chút trêu chọc. Hắn buông một câu xuống rồi cầm lấy đũa đi gắp một miếng chân giò thật to ở trong hộp cơm, ăn giò trước tiên phải nhai da.
Thật ra hắn nói như vậy cũng không phải là nói dối đối phương. Hắn thực sự có bệnh rất nghiêm trọng.
Ví dụ như ở cửa nhà họ Lưu, lúc mới gặp con cẩu yêu da đen nọ, bản thân đã không tự chủ được, lập tức vươn tay ra ngăn cản bàn tay đối phương.
Tới khi nhìn thấy đám nhãi con xụi lơ trên bờ ruộng, không hiểu sao hắn lại đi lướt qua người bọn họ, đến đứng ở trước mặt hai cái chân của Hoàng Bì Tử.
Thẩm Nghi đang cố gắng để sửa đổi loại bệnh tật xấu xa sẽ hại chết mình này. Nhưng trước mắt còn chưa thấy hiệu quả.
Cho nên hắn chỉ có thể cố gắng hết sức, cố gắng không ngừng nghỉ để nâng cao thực lực của bản thân, hy vọng lần sau khi mình không cẩn thận mà vươn tay tới, hoặc là tiến lên một bước, vẫn có thể dùng thanh mặc đao trong lòng bàn tay để bảo vệ tính mạng của mình.
Cổng viện.
Sắc mặt người trung niên nọ có chút khó coi, tiểu cô nương lại che miệng, cả người rung rung, khóe mắt tràn ra nước mắt, bàn chân không ngừng đá vào cánh tay ông ta.
"Ai nha... Hắn muốn tất cả... Hắn nào phải đứa nhỏ còn chưa dứt sữa, còn có dã tâm lớn đến dọa người kia kìa."
"Ta thật sự ——" Nha đầu kia ngừng cười rúc rích, lập tức nhảy xuống từ trên vai vị trung niên kia, con ngươi trở nên thâm thúy nói: "Thật sự thích rồi."
"Nãi nãi, ngươi đi đâu vậy?" Nam nhân trung niên chợt nhíu mày, hiển nhiên ông ta cũng không ngờ Thẩm Nghi lại có ý nghĩ như vậy.
"Ta muốn nhìn một cái, xem có phải thật sự là cái gì hắn cũng dám muốn hay không?" Tiểu nha đầu mặc trên người bộ y phục màu xanh biếc, sôi nổi đi tới trước cửa phòng, lườm Bạch Tử Minh một cái: "Cút."
"AI" Bạch Tử Minh thành thật gật đầu.
Chuyện đã đến nước này, gã cũng chẳng làm được gì nữa, chỉ còn biết mặc kệ sư đệ ở bên trong, nhẹ nhàng thở ra một cái rôi bước nhanh ra khỏi sân nhỏ này.
May mắn tiểu tử ngốc kia còn chưa kịp tiết lộ bí mật... Thật là nguy hiểm mà. Đợi cho đến khi Bạch Tử Minh rời đi, tiểu nha đầu áo xanh lại lộ ra nụ cười ngọt ngào, nàng kiễng chân gõ cửa, dùng giọng nói mềm mại, yếu ớt hô: "Đại ca ca, A Thiên có thể vào được không?"
Trong phòng, đôi con ngươi của Thẩm Nghi khẽ híp lại, bàn tay câm đũa dần dần trở nên căng thẳng.
Đây là lân đầu tiên... Có người bước vào tiểu viện này, mà hắn hoàn toàn không phát giác. Lần gân đây nhất, hắn từng gặp phải trải nghiệm như vậy chính là lúc hai con yêu xà xuất hiện ở Bách Vân huyện kia. (Hai con yêu xà kia là ở trong nhà từ trước, không phải mới đi vào)
Phương Hằng nghe được giọng nói này, lập tức ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên toàn thân lại cứng đờ như bị sét đánh. Mặt mũi gã trở nên trắng bệch, vội vàng xoay người lại, cắn răng cố gắng di chuyển cánh tay chết lặng của mình, kéo cánh cửa gỗ ra, cúi đầu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, theo bản năng nói: "Lão..."
Nghe được cái chữ kia, trong mắt tiểu nha đầu lóe lên vẻ nguy hiểm, nàng lạnh lùng nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng cút."
Phương Hằng quay đầu lại nhìn Thẩm Nghi một cái, sau đó im lặng rời khỏi phòng.
Đợi cho đến khi bóng dáng cao lớn của gã rời đi, rốt cục Thẩm Nghi cũng nhìn thấy nhóc tỳ kia, nàng mặc một bộ váy nhỏ màu xanh biếc, dùng chân trân mà đứng, hàng lông mi dày đặc, khuôn mặt trắng nốn mịn màng, hai má phúng phính, nhìn thật là khả ái.
Thấy A Thiên ngọt ngào cười để lộ hàm răng và một đôi con ngươi long lanh ngập nước đang tò mò nhìn mình, trên mặt thanh niên tuấn tú kia chợt nở nụ cười ôn hòa.
Ngay sau đó, hắn lặng lẽ đặt tay lên chuôi đao bên hông. Nhóc tỳ nhỏ bé vô hại trước mặt này, lại mang đến cho hắn áp lực lớn nhất mà bản thân từng cảm nhận được từ trước tới nay!
"Hi, đừng căng thẳng."