Chương 169: Chuông Bạc!
Chương 169: Chuông Bạc!Chương 169: Chuông Bạc!
A Thiên thu toàn bộ động tác của hắn vào đáy mắt, lập tức lanh lẹ giãm chân lên chiếc ghế dựa trong nhà, đặt cả hai cánh tay trên bàn, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đến trước mặt Thẩm Nghi, mở miệng nói: "Vừa rồi ta không cẩn thận đã nghe được đại ca ca nói chuyện, cho nên muốn tiến đến hỏi một câu..."
Nàng vươn cổ tay tới, khiến chiếc chuông vàng trên tay lắc lư vang lên tiếng leng keng trong trẻo, bên trong kẽ ngón tay màu trắng xanh kia, còn treo một cái chuông bạc giống như đúc: "Ngươi có muốn cái này không?”
Thẩm Nghi nhìn chằm chằm vào chiếc chuông nọ, trong hai tròng mắt đen nhánh thoáng xẹt qua một tia nghi hoặc.
Hắn từng nhìn thấy chiếc chuông tương tự như vậy ở Bách Vân huyện, nó ở ngay trong tay hồ yêu, chỉ khác là làm bằng đồng. Lúc ấy, hắn còn cho rằng nó là bảo cụ được trưởng bối của hồ yêu ban cho, nhưng giờ phút này, một vật tương tự lại xuất hiện ở trong Trấn Ma tỉ.
Ba cái chuông giống nhau như đúc.
Trong đầu và trước mắt đồng thời lắc lư, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.
"Đây là cái gì?" Thẩm Nghi lơ đãng buông vỏ đao ra, hắn đã đoán được phần nào rồi.
Quả nhiên, trong giọng nói của A Thiên có nhiều thêm vài phần ý tứ trêu chọc: "Là yêu bài của tróc yêu nhân."
"Tróc yêu nhân..." Thẩm Nghi từng nghe thấy cái tên này khá nhiều lần, thậm chí hắn còn tận mắt trông thấy những vị kia ở trên Thanh Phong sơn.
"Ngàn dặm tìm kiếm yêu ma, lệ thuộc bên ngoài Trấn Ma ti, nghe điêu động không nghe thông báo, chính là tróc yêu nhân." Tưởng Thừa Vận chậm rãi bước vào trong phòng, gương mặt không chút biểu tình, thuận tay nhét chiếc chuông bạc bên hông vào trong túi vải giấu đi.
Cái gọi là nghe điêu động không nghe thông báo kia, có thể hiểu rằng, Trấn Ma tỉ có lệnh, bọn họ có thể đi làm, nhưng không ai có thể gây ảnh hưởng đến phương pháp làm việc của bọn họ.
Bọn họ có quyền tự chủ lớn nhất, chỉ cho kết quả, không quan tâm tới quá trình.
Phạm trù không ai có thể ảnh hưởng này, cũng bao gồm cả Tổng binh trong đó.
Hơn nữa, mỗi khi Trấn Ma ti có lệnh, thái độ của bọn họ còn là "có thể đi làm', nghĩa là nếu bọn họ cảm thấy có chuyện quan trọng hơn, hoặc chỉ đơn thuần là lười biếng, cũng có thể không quan tâm tới.
Không chỉ đối với bên ngoài, ngay cả bên trong, dù bọn họ lấy chuông đồng, chuông bạc, chuông vàng để phân chia cấp bậc, nhưng ngay cả một vị kim linh tróc yêu nhân cũng không thể hạ lệnh đối với đồng linh được.
Quy củ buông lỏng như vậy lại đồng nghĩa với chuyện triều đình vô điều kiện tín nhiệm bọn họ.
Muốn gia nhập tróc yêu nhân, Thiên Tướng chỉ là ngưỡng cửa đơn giản nhất, còn phải trải qua quá trình khảo hạch tâm trí, tính cách, cùng với thực lực.
"Có chỗ tốt gì?" Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, bình tĩnh hỏi.
Nghe vậy, Tưởng Thừa Vận thoáng cắn răng một cái, A Thiên lại ôm bụng cười, ngồi xuống chiếc ghế dựa, mở miệng nói: "Tróc yêu nhân đi thẳng đến triều đình, thứ ngươi muốn, chỉ cần Đại Càn triều có, chúng ta cũng sẽ có... Hơn nữa, lại không có nhiêu quy củ vớ vẩn như của Trấn Ma tỉ."
"Chúng ta chỉ muốn xem xem." A Thiên vươn hai ngón tay ra: "Ngươi có thể thu thập được bao nhiêu tung tích của yêu ma, hoặc có thể chém được đầu của bao nhiêu con yêu ma mà thôi."
Tưởng Thừa Vận có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn ngón tay của nãi nãi, mới trâm giọng bổ sung: "Ngươi còn có thể nhận được con đường tình báo lớn nhất toàn bộ Thanh châu này, đương nhiên, bản thân ngươi cũng là một mắt xích trong đó."
A Thiên lắc lắc chiếc chuông nhỏ trên tay: "Dùng thứ này, có thể lưu lại tin tức ở bất cứ nơi nào ngươi muốn, Thiên Tướng tùy tùng trở lên, cũng nắm giữ những thủ đoạn tương tự. Chỉ cần người cầm chuông khác tới gần, ngươi đều có thể nhận ra được, trong vòng trăm dặm, có thể dùng nó để liên hệ tình báo... Nhưng, nếu ngươi muốn dùng nó để dỗ dành tiểu cô nương cũng không thành vấn đề."
"Ngoài ra, thứ này còn có thể chứa đựng một ít vật phẩm, hoặc tạm thời đảm đương vai trò vật phòng thân.'
Nói xong, A Thiên lại một lân nữa chống tay lên bàn, chậm rãi đẩy chiếc chuông bạc kia tới: "Bên trong có Liễm Tức pháp, Hóa Hình pháp, Tâm Khí Thải Khí pháp, còn có một món quà nhỏ mà A Thiên đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Nghe Trần lão tướng quân nói, hình như ngươi rất thích thứ này, đại ca ca, có muốn cân nhắc hay không?”
Trên khuôn mặt non mịn của nàng mang theo ý cười, nhưng nụ cười tươi ấy lại mang theo một chút quái dị, khiến Tưởng Thừa Vận ở bên cũng cụp mắt xuống nhìn sang. Vừa rồi, hai người bọn họ chỉ nói đến chỗ tốt, nhưng chỉ cân không phải một kẻ ngốc, người ta đều sẽ biết một khi tiếp nhận thứ này, bản thân sẽ gặp phải nguy hiểm to lớn đến mức nào.
Bởi vì địa vị của ngân linh tróc yêu nhân tuyệt đối sẽ không thấp hơn Thiên Tướng tùy tùng, nhưng tình cảnh lại là hai thái cực hoàn toàn trái ngược.
Nếu nói người trong Trấn Ma tỉ là từng bước gian nan giẫm lên núi đao biển lửa, cẩn thận đi vê phía trước, thì tróc yêu nhân chính là một đám cuồng vọng chân trần nhảy múa trên mũi đao.
Tuy bọn họ có vốn liếng để cuồng vọng, nhưng thường đi bên bờ sông, nào có đạo lý không ướt giày?
Nói cách khác, giày của bọn họ chưa từng được sạch sẽ theo đúng nghĩa của nó.
"Hắn là không cần." Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Thẩm Nghi tùy ý thu chiếc chuông kia vào, ánh mắt bình tĩnh, tựa như đó thực sự chỉ là một cái chuông bình thường mà thôi.
Thấy thế, A Thiên và Tưởng Thừa Vận khẽ liếc nhau nhìn nhau.
Qua loa như thế, hững hờ như thế?
Nếu thanh niên mặc áo đen này không phải một kẻ ngu dốt nghe không rõ những lời người khác nói, thì tình huống vừa rồi... cũng chỉ có thể nói rõ ràng một điểm, đó là sự cuồng vọng của đối phương quá lớn, thậm chí còn vượt quá cả mong muốn của A Thiên!
"Phục chưa? So với ngươi năm đó thì như thế nào?" A Thiên vỗ cánh tay Tưởng Thừa Vận.
"Nãi... Hít!" Lời nói của Tưởng Thừa Vận còn chưa dứt, bàn tay nhỏ bé trên cánh tay ông ta đã lập tức xoắn một cái. Tưởng Thừa Vận lập tức đưa mắt nhìn sang bên cạnh, ngừng nói.