Chương 170: Nỗ Lực Trưởng Thành Mới Là Chuyện Của Hắn!!!
Chương 170: Nỗ Lực Trưởng Thành Mới Là Chuyện Của Hắn!!!Chương 170: Nỗ Lực Trưởng Thành Mới Là Chuyện Của Hắn!!!
Không sai, đúng là năm đó, Tưởng Thừa Vận đã hưng phấn mà kích động vô cùng, thậm chí còn phải lấy hết dũng khí lớn lao của bản thân, đến cuối cùng mới tiếp nhận cái chuông kia.
Còn lâu mới thong dong bằng người trước mặt.
Nhưng hai người bọn họ khác nhau ở chỗ, trước khi trở thành tróc yêu nhân, ông ta đã trải qua hơn mười năm chém giết sinh tử, dù có nãi nãi là kim linh tróc yêu nhân, nhưng đối phương vẫn chưa từng ra tay giúp đỡ ông ta dù chỉ một chút.
Với tính cách của nãi nãi, chỉ sợ khi nghe tin đại tôn tử nhà mình chết đi, chắc người cũng chỉ biết vung chân cười to, đùa cợt ông ta vô dụng, cùng lắm là trong nước mắt của người có ẩn chứa vài phần bi thương dành cho ông ta mà thôi.
Còn Thẩm Nghi này, hắn mới vào Trấn Ma ti chưa đầy một tháng, đã có Lâm Bạch Vi đưa tin ở phía trước, Trần Càn Khôn quan tâm ở phía sau, khó mà nói hắn có phải nghé con mới đẻ không sợ cọp hay không?
"Đại ca ca, để Thừa Vận đi xử lý là được, chờ hắn làm xong chuyện trong tay, ta sẽ bảo hắn dẫn ngươi đi làm quen với quy trình."
"Cố gắng học mấy thứ bên trong kia nhanh một chút, để cho mấy con Giao Long ngu xuẩn bị nước ngâm đến hỏng kia làm kinh sợ đúng là có chút mất mặt. Dù đánh không lại con già nhất kia, ít nhất cũng phải chạy trốn nhanh, rồi cho một đao vào gáy nó, lại vả cho một bạt tai thật mạnh, đuổi nó chạy suốt ba ngàn dặm như dắt chó đi dạo, lại thuận tiện vòng trở về làm thịt đám giao nhỏ của nó. Chuyện này thật sự rất kích thích, có cơ hội ngươi cũng phải thử một phen đi."
A Thiên nhảy xuống ghế, lập tức khoát tay, sôi nổi rời khỏi phòng.
Tưởng Thừa Vận liếc nhìn Thẩm Nghi một cái cuối cùng, rồi chậm rãi đi theo, mãi cho đến khi đi được một đoạn, ông ta mới có vẻ bất mãn nói: "Nãi nãi, người trực tiếp cho hắn chiếc chuông bạc như vậy, có phải hơi bất công với chúng ta hay không?"
"Vậy ư?" A Thiên giơ cổ tay lên, quơ quơ chiếc chuông nhỏ màu vàng tinh xảo: "Đổi với ngươi.'
Nhìn chiếc chuông đang lay động, trong đôi mắt đang cụp xuống của Tưởng Thừa Vận lập tức lóe lên vẻ nóng rực.
Phải biết rằng, cả cái Thanh châu này, cũng chỉ có ba cái chuông vàng như vậy, mỗi một cái đều đại diện cho một tồn tại nào đó có thể sánh ngang với Trấn Ma đại tướng. Nói cách khác, ở Thanh châu, có mười hai Trấn Ma đại tướng lại cộng thêm ba vị kim linh tróc yêu nhân, tổng cộng là mười lăm cường giả Bão Đan cảnh, bọn họ cũng chính là toàn bộ những cao thủ đứng đầu Thanh châu, ngoại trừ Tổng binh.
Nhưng rất nhanh, Tưởng Thừa Vận đã che giấu đi vẻ nóng rực trong mắt, bình thản nói: "Vẫn nên chờ đến lúc người chết đi, ta lại đan thành viên mãn, chính thức bước vào Bão Đan rồi nói sau."
"Vậy chẳng phải là được rồi sao?" A Thiên lườm ông ta một cái: "Chỉ là một cái chuông rách nát thì có tác dụng quái gì? Trân Càn Khôn kia có thể cho chức vị, ta lại không cho được? Nói cho cùng, bên trong đã góp nhặt được bao nhiêu khí tức của yêu ma, bao nhiêu khí huyết ở đầu quả tim, có thể đổi được bao nhiêu bảo dược võ học mới tính là bản lĩnh."
"Hắn có bản lĩnh này sao?" Tưởng Thừa Vận nghi hoặc nhìn lại.
A Thiên bất đắc dĩ dừng lại, đưa ánh mắt nhìn ông ta giống như đang nhìn một kẻ ngốc: "Không phải, ngươi thực sự hy vọng một tên Ngọc Dịch viên mãn có thể làm được chuyện sao? Chỉ đánh một chút máu gà cho hắn mà thôi, chuyện truy tung trảm yêu là việc của ngươi, nỗ lực trưởng thành mới là chuyện của hắn."
Nói đến đây, hai người lại đi xa.
Trong gian phòng yên tĩnh tại biệt viện, Thẩm Nghi ngồi trở lại mép giường, lấy cái chuông bạc kia ra, trong mắt tràn đầy khó hiểu.
Rốt cuộc là gân đây hắn gặp phải đại vận gì chứ?
Rõ ràng bản thân đang im lặng ru rú ở trong phòng, đột nhiên có hai người nhảy ra, vừa đưa tình báo, vừa đưa bảo cụ, còn tặng một đống bản lĩnh phòng thân.
Nhìn nụ cười xấu xa trên mặt nha đầu kia, thiếu chút nữa đã làm Thẩm Nghi cũng trở nên căng thẳng. Nhưng tới cuối cùng, cái giá phải trả cho một đống chỗ tốt này lại là... Không có cái giá nào?
Phải biết rằng, chuyện một mình chém yêu vốn là thứ hắn đang định đi làm... Đó đâu phải là cái giá?
"Thật là kỳ quái." Thẩm Nghi lắc lắc đầu, thử rót khí tức vào chiếc chuông kia.
Ngay sau đó, trước mắt hắn bỗng dưng lại xuất hiện thêm vài món đồ như vừa chìm vào nội thị. Bao gồm mấy quyển bí tịch ghi chép lại các loại thủ đoạn cùng với món quà nhỏ A Thiên mới nói.
Đó là một viên Giao Đan Ngưng Đan cảnh đang lẳng lặng nằm trong chiếc chuông kia. Tại thời điểm nhìn thấy viên viên Giao Đan kia, dù Thẩm Nghỉ đã quen che giấu cảm xúc của bản thân, hắn vẫn theo bản năng khẽ nhíu mày xuống.
Tuy ấu giao cũng có nội đan, nhưng nhìn qua nội đan của ấu giao cũng tương tự như một quả cầu thịt đẫm máu, gần giống với Thú Nguyên hơn. Vậy mà viên Giao Đan trước mắt này lại có tính chất bóng loáng, rõ ràng đã thoát ly phạm trù "Khí quan' rồi.
Nói cách khác, viên Giao Đan trước mắt hắn đây, giống như được lấy ra từ trong cơ thể của Trương Hoành Chu, thuộc vê phạm trù Ngưng Đan cảnh mới có.
Nàng gọi cái này là món quà nhỏ?
Lại nói, bởi vì Thẩm Nghi đã tu luyện Thiên Yêu Diêm La Thôn Nguyên Ngoại Đan Thuật, dù Ngoại Đan Thuật chỉ là một môn võ học thô thiển bắt chước theo Ngưng Đan pháp của hồ yêu nhất tộc, nhưng nội dung bên trong cũng đủ để hắn mơ hồ hiểu được một chút vê Ngưng Đan cảnh.
Lúc trước, khi hắn chế tạo ngoại đan, tổng cộng cả quá trình được chia làm ba giai đoạn, theo thứ tự là đan thành sồ hình, triệt để thành đan, và cuối cùng là ngọc lộ đặc sệt tràn ra bao trùm lên trên đó, bổ khuyết vào chỗ thiếu hụt, đắp nặn nó thành trạng thái viên mãn, toàn thân mượt mà no đủ.
Thẩm Nghi nhìn chằm chằm vào viên Giao Đan rõ ràng là nhỏ hơn một vòng so với viên lúc trước này, ngay cả khí tức ẩn chứa trong đó cũng bằng khoảng sáu phần so với viên lúc trước, đại khái đây chính là một viên sồ đan.