Chương 171: Bốn Loại Kỹ Xảo Của Tróc Yêu Nhân!
Chương 171: Bốn Loại Kỹ Xảo Của Tróc Yêu Nhân!Chương 171: Bốn Loại Kỹ Xảo Của Tróc Yêu Nhân!
"Cho nên thứ mà Thiên Yêu Ngoại Đan bắt chước chính là trạng thái đan thành viên mãn.'
"Dùng tu vi của Giao Quân ba ngàn năm chỉ có thể rót đầy một nửa, nếu có thể rót đầy, đổi lại là võ phu bình thường, ngay cả Ngưng Đan viên mãn, đã bước vào Bão Đan kỳ, cũng có thể cho vào ngoại vật tiến hành uẩn dưỡng."
"Đáng tiếc Dung Nhật Bảo Lô còn chưa đủ để trấn áp yêu lực càng cường hãn hơn."
Đến đây, Thẩm Nghi đã có nhận thức càng rõ ràng hơn về thực lực của chính mình, đương nhiên hắn sẽ không tùy tiện vận dụng viên Giao Đan này, dự định giữ lại để về sau bổ sung vào Thiên Yêu Ngoại Đan.
Hắn lại lấy ra mấy bản bí tịch thủ đoạn kia, tùy ý lật xem.
Rất nhanh, trên giao diện đã nhiều thêm mấy lời nhắc nhở.
[Thanh Mộc Quy Tức Quyết (chưa nhập môn) ]
[ Linh Lung Cửu Khiếu Hóa Thân Pháp (chưa nhập môn) ] [Tâm Sơn Vọng Khí Quyết (chưa nhập môn) ]}
[Mịch Yêu Thải Khí Thuật (chưa nhập môn) ] ...
Trọn vẹn bốn quyển bí tịch, vậy mà không có một cái nào mang theo phụ tố là cảnh giới.
Đương nhiên, Thẩm Nghi không xem thường bọn chúng.
Đôi khi, những kỹ xảo không gia tăng thực lực này lại còn thực dụng hơn một đống võ học thượng phẩm có uy lực cường hãn.
Vấn đề là cùng một lúc có thêm nhiều kỹ xảo như vậy... Thẩm Nghi đưa mắt nhìn về phía thọ nguyên của yêu ma chỉ còn sót lại hơn một ngàn năm tuổi thọ, lập tức cảm thấy đau đầu.
Hắn lại mở ra mấy quyển bí tịch kia, vừa cẩn thận đọc thêm một lần nữa, vừa điều động khí tức tiến hành thử nghiệm.
Rất nhanh, hắn đã phát hiện điểm khác nhau giữa những loại này, Thải Khí Thuật và Tầm Khí Pháp trong đó đều chỉ là thủ đoạn nhỏ.
Loại thứ nhất, chỉ có một tác dụng, đó là sau khi phát hiện thấy yêu ma, thì nghĩ biện pháp thu thập một sợi khí tức từ trên người đối phương, cất vào trong chuông bạc.
Chỉ cần làm được điều này thì một khoảng cách nhất định nào đó, tất cả những người cầm chuông đều có thể dựa vào mùi vị trong đó để cảm ứng được tung tích của yêu ma.
Hiệu quả này cũng tương tự như hắn sau khi nuốt Giao Đan, có thể phát hiện ra Trương Hoàng Chu ở trên đỉnh núi cách một ngọn Thanh Phong sơn, đương nhiên, đối phương cũng có thể phát hiện ra hắn.
Tầm Khí Pháp lại là điều động khí tức để tăng cường thị lực, trợ giúp người thi pháp có thể nhìn thấy những thứ mà bình thường không nhìn thấy, ví dụ như yêu lực.
So với loại trước, một mình truy tung một con yêu ma nào đó, thì phần lớn Tâm Khí pháp đều được dùng để tìm tòi trên núi, quan sát ngoài biển, dựa trên phạm vi dò xét lớn hơn, để thu thập xem có dấu vết yêu ma hoạt động hay không.
Hai loại thủ đoạn này đều có thể nắm giữ dễ dàng sau khi đơn giản thử nghiệm một hồi.
Thẩm Nghi đã nắm giữ nhiêu môn võ học viên mãn như vậy rồi, thì nắm giữ mấy loại trò vặt này, cũng chỉ dễ như trở bàn tay thôi.
Nhưng hai quyển còn lại thì khác.
Cả Quy Tức Quyết lẫn Hóa Hình Pháp, đều có yêu cầu rất cao về độ thuần thục, tốn thời gian chừng ba - năm năm mới mới chỉ đạt đến trình độ nhập môn qua loa, có thể sử dụng được, nhưng hiệu quả rất kém.
Nếu có thể đạt đến viên mãn, khi sử dụng hai loại kỹ xảo này, thậm chí người thi pháp còn có thể che giấu bản thân, vượt qua biên giới, dò xét tình hình của địch nhân, lừa gạt con mắt của bọn chúng.
Đối với loại bản lĩnh bảo mệnh này, từ trước đến nay Thẩm Nghi đều sẽ không keo kiệt.
Sau khi đọc hiểu tác dụng của chúng, hắn cũng không dây dưa lằng nhằng thêm nữa, lập tức mở giao diện ra, rót thọ nguyên vào. ...
Hiện giờ, hắn cũng coi như đã có chút lĩnh ngộ trên phương diện điều động khí tức rồi, thô bạo giả thì có Tứ Hợp Chân Cương, tinh tế giả thì có Tiệt Mạch Cầm Long, đã sớm không còn là tay mơ mới ra đời như lúc trước.
Chỉ vẻn vẹn rót chừng hai mươi bảy năm thọ nguyên của yêu ma đi xuống, Thẩm Nghi lập tức ngồi ngay ngắn trên giường, tựa như một khúc cây khô, lại tựa như pho tượng bằng đất sét, khí tức toàn thân nội liễm đến gần như không có lấy một chút gợn sóng nào.
[Thanh Mộc Quy Tức Quyết (viên mãn) ]} [ Linh Lung Cửu Khiếu Hóa Thân Pháp (viên mãn) ] [ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Một ngàn lẻ chín mươi tám năm ]
Bàn tay lướt nhẹ qua gương mặt, chỉ trong nháy mắt, ngũ quan tuấn tú đã biến thành dáng vẻ lão nhân tiều tụy, rồi ngay sau đó lại là một vị trung niên bình tĩnh, một đứa hài đồng non nớt...
Không chỉ đơn giản là biến hóa trên khuôn mặt, ngay cả những chỉ tiết nhỏ nhặt như phương thức hô hấp và thần thái biểu cảm, đều trở nên sinh động như thật, không có một chút khác thường nào.
"Khá là thú vị." Thẩm Nghi thu hồi tâm tư chơi đùa của mình lại, tiện tay xóa bỏ Hóa Hình Pháp, lại thử nghiệm Vọng Khí Quyết.
Rất nhanh, đôi mắt thanh tịnh của hắn đã bị kim mang hoàn toàn bao trùm. Tầm mắt lập tức biến thành một mảng hư vô xám xịt. Ngước mắt nhìn lại, bầu trời đều là bạch khí, ngẫu nhiên cũng có mấy luồng ánh sáng màu vàng xen lẫn xẹt qua, đại khái là mấy vị Thiên Tướng nào đó vừa đi ngang qua.
"Ồ," Có mấy luồng bạch khí ẩn chứa kim mang đang chậm rãi tới gần biệt viện.
Thẩm Nghi thu lại hào quang trong con ngươi, một lát sau đã bắt gặp mấy vị mặc áo khoác Thiên Tướng trên người, bưng một cái khay ngọc cực lớn đi vào trong viện.
"Thẩm đại nhân." Mấy người đó khẽ gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở ngoài phòng, nói: "Đây là công pháp võ học ngài đã chọn lựa, còn có một trăm năm bảo dược tôi thể. Chúng ta lo lắng ngài đi quá nhanh, nên đã mau chóng đưa tới."
Tuy Thẩm Nghi là Thiên Tướng tùy tùng, nhưng bọn họ không làm việc dưới trướng Trân Càn Khôn, cũng không cầu gì khác, đương nhiên cũng không cần phải quá mức sợ hãi hắn.
Thẩm Nghi trâm ngâm một thoáng mới phản ứng lại.
"Một trăm năm' trong miệng đối phương không phải là niên đại của dược vật, mà là thời gian hắn cần phục dụng.
Trọn vẹn một trăm bình thuốc có kích cỡ bằng cái chén uống rượu, được bày chỉ chít trên chiếc khay ngọc.