Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 172 - Chương 172: Bồ Đề Kim Cương Bảo Thế!

Chương 172: Bồ Đề Kim Cương Bảo Thế! Chương 172: Bồ Đề Kim Cương Bảo Thế!Chương 172: Bồ Đề Kim Cương Bảo Thế!

"Vất vả rồi."

"Ngài đừng khách khí." Nhóm Thiên Tướng vội vàng buông khay ngọc xuống, chắp tay đáp lại nói.

Hiện giờ Thẩm Nghi chính là đại hông nhân của Trấn Ma ti, bọn họ giúp đỡ hắn một chút cũng chẳng vấn đề gì.

"Đại nhân cứ làm việc trước, chúng ta không quấy rây nữa." Bọn họ nói xong lại vô thức liếc mắt nhìn mấy quyển sách đang bày trên giường, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi, chỉ là trong lòng không khỏi cảm thán một câu.

Lúc trước, bọn họ vẫn ôm một chút oán niệm, bởi vì sau chuyện mới xảy ra kia, tâm tư của đám thuộc hạ dưới tay bọn họ đều trở nên mơ màng, chỉ hận không thể nhanh chóng thoát ly địa vị của bản thân, đi theo Thẩm Nghi đến Lâm Giang quận hưởng phúc.

Bây giờ nhìn mới biết được, hóa ra vị Thiên Tướng tùy tùng này vừa mới từ Thanh Phong sơn trở về, tâm lực còn tiều tụy, vất vả lắm mới giành được hai tháng nghỉ ngợi, nhưng không đi uống rượu nghe ca hát, lại miệt mài ở lại trong phòng nghiên cứu làm tinh tiến võ học.

Tình huống này... làm người ta khó mà nói gì được hắn.

Đợi cho đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình mình, Thẩm Nghi mới đứng dậy đóng cửa, lại thuận tiện lấy ra hai quyển võ học mới được đưa tới. Chúng đều là võ học Ngọc Dịch cảnh, Bồ Đề Kim Cương Bảo Thể thượng phẩm, và Bạch Câu Thần Hành Bộ trung phẩm. Tuy có phân cấp một chút, nhưng bất cứ một cuốn nào, đặt ở bên ngoài cũng là bảo bối có thể dựa vào để khai tông lập phái.

"Đây chính là thứ mà Trương đồ tể vẫn tâm tâm niệm niệm?"

Thẩm Nghi lật mở cuốn Bồ Đề Kim Cương Bảo Thể trước, đột nhiên lại nhớ ra, rõ ràng hắn đã trở về được hơn nửa ngày, nhưng hình như còn chưa trông thấy Trương đồ tế.

Hóa ra loại chuyện náo nhiệt như Trấn Ma ti về thành này, lại thực sự kém hơn gần gũi thêm một chút với người thân mật trong lòng mình.

Cũng may lúc trước có vị mãng hán này hào phóng đổi cho hắn bộ Kim Dương Bát Bảo Huyền Thân kia, mà cái giá đối phương nhận lại, chỉ là một môn Huyết Sát Đao Pháp mà bản thân căn bản không tu luyện được.

Ngược lại, ông ta còn ngang nhiên ra tay ngăn cản đầu đà gây, không chỉ giúp hắn có đủ thời gian để chém chết con vượn yêu nắm giữ đao pháp kinh người kia, về sau hắn còn thu hoạch được một thanh bảo đao sắc bén.

"Ngươi chỉ cần để ý đến chuyện trao đổi, nào có đạo lý thay người khác cân nhắc xem họ có thể luyện thành hay không?"

Thẩm Nghi chợt nhớ tới dáng vẻ Trương đồ tể vỗ bụng cười to, lại khẽ lắc lắc đầu, thứ này sẽ trực tiếp gây phiên phức cho ông ta, hơn nữa bản thân nó còn có chỗ thiếu hụt cực lớn, cứ chờ hắn dựa vào nội dung trong này, thôi diễn ra một môn võ học thối thể mới, đến lúc đó lại dạy cho Trương đồ tể cũng không muộn.

Đương nhiên, môn võ học kia không thể là võ học yêu ma được.

Lúc đi ra ngoài cần phải chú ý một chút, hẳn là muốn ra ngoài tìm một môn công phu thối thể không có chỗ thiếu hụt như vậy, cũng không quá khó đâu.

[ Năm thứ nhất, ngươi nuốt bảo dược tôi thể, bắt đầu tu tập Bồ Đề Kim Cương Bảo Thể }

Trong phòng, Thẩm Nghi thu toàn bộ hơn trăm bình đan dược tôi thể vào trong chiếc chuông bạc.

Đừng thấy cái chuông này nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng không gian bên trong nó lại thoải mái, dư dả để chứa đựng những vật phẩm tùy thân đó.

Bàn tay vừa lật, viên dược hoàn màu đỏ to bằng hạt đậu, mang theo một chút máu tanh của thú vật, có phân lượng chừng một năm, đã được hắn dần dần đưa vào trong miệng.

[ Năm thứ hai, dường như pháp môn tôi thể ngươi từng tu hành, lại mơ hồ đi cùng một con đường với loại võ học bảo thể này, bởi vậy giai đoạn bắt đầu cực nhanh, lại có bảo dược cuồn cuộn không ngừng tương trợ, hiệu suất tu luyện gia tăng thật lớn ]

[ Năm thứ năm, ngươi dần dần phát hiện ra vài điểm không thích hợp, dường như Bồ Đề Kim Cương Bảo Thể này cần phải được một loại linh thực đặc biệt nào đó tương trợ mới có thể tu thành, hiệu suất tu tập giảm xuống ]

Nhìn nội dung nhắc nhở vô cùng quen thuộc trên giao diện, thật hiển nhiên, từ trước khi bắt đầu tu luyện, Thẩm Nghi đã biết được điều này từ trong miệng người khác rồi, ngược lại hắn cũng sớm chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận nó.

Có Kim Cương Bồ Đề Tử và bảo dược tương trợ, phải cần một trăm tám mươi năm mới luyện thành, thì hắn dùng gấp đôi thời gian, hẳn là cũng đủ. Loại công pháp mài nước này đều tương tự như nhau cả, mỗi một phần chịu đựng sẽ nhận lại được một phần thu hoạch, so ra vẫn đáng tin cậy hơn những loại võ học phải dựa vào ngộ tính kia nhiều.

Điều đáng để chờ mong duy nhất, chính là thứ này có thể kết hợp với thiên phú của những con yêu ma đã được đúc kết vào trong cơ thể của hắn từ trước, từ đó thôi diễn ra một bộ võ học yêu ma càng mạnh hơn.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

"Đáng tiếc đã ăn hết rồi, lại phải lập công trước, nhưng kể cả khi đã làm đúng quy trình như vậy, vẫn dễ dàng làm người khác hoài nghi..."

Đừng nói là hiện tại trong tay hắn không có nhiều công trạng, dù có đi chăng nữa, cũng rất khó giải thích cho bọn họ hiểu, rốt cuộc là đống đan dược đủ dùng cho một trăm năm kia đã đi đâu rồi.

Thẩm Nghi lại lật tay, hiện giờ số đan dược trong tay hắn chỉ còn lại rải rác mấy viên, hắn lại thoáng thở dài một hơi.

Sau khi lượng đan dược đủ dùng cho trăm năm này chui vào trong bụng hắn, thứ đổi lấy được chính là toàn thân tràn đầy lực đạo, cùng với làn da lóe lên một tầng ánh sáng nhạt.

Phải biết rằng, bản thân đã có thiên phú của giao ma và Đà Long gia trì, khiến cho sức lực của Thẩm Nghi ở thời điểm hiện tại, đã được coi là cấp bậc nghiền ép tại cảnh giới Ngọc Dịch rồi, vậy mà khi tu luyện môn võ học thối thể này, trên cơ sở đã có từ trước, nó vẫn có thể làm cho hắn cảm nhận được loại gia tăng cực kỳ rõ ràng!

Quả thực không dám tưởng tượng, trước khi Kim Cương Bồ Đề Bảo Thụ khô héo, những đệ tử Kim Cương môn chỉ cần vượt qua cánh cửa Ngọc Dịch sơ kỳ, là có thể chồng chất ra chiến lực có thể sánh ngang với Ngọc Dịch viên mãn kia, sẽ khủng bố đến mức nào.

Dù môn phái bọn họ không có Ngưng Đan cảnh tọa trấn, nhưng đứng trước một đám môn đồ da dày thịt béo, đánh người lại đau này, ai mà không sợ?
Bình Luận (0)
Comment