Chương 173: Thẩm Đại Nhân, Ngài Thật Là Độc Ác!
Chương 173: Thẩm Đại Nhân, Ngài Thật Là Độc Ác!Chương 173: Thẩm Đại Nhân, Ngài Thật Là Độc Ác!
[ Năm thứ sáu trăm hai mươi bốn, dù không có linh thực và bảo dược tương trợ, nhưng dựa vào thời gian dài, ngươi vẫn có thể tu luyện Bồ Đề Kim Cương Bảo Thể đến trình độ viên mãn... }
[ Ngọc Dịch. Bồ Đề Kim Cương Bảo Thể (viên mãn) ]
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Bốn trăm bảy mươi bốn năm ]
Ngay khi lời nhắc nhở kia xuất hiện, toàn thân Thẩm Nghi lập tức tản ra một luồng ánh sáng trắng mãnh liệt, sau đó, tất cả lại nhanh chóng thẩm thấu xuống dưới vào da.
Thẩm Nghi nhắm mắt lại tinh tế cảm nhận thân thể mình một chút, rồi lập tức sinh lòng kinh ngạc, chỉ tính riêng mức độ gia tăng lực đạo thôi, môn Bồ Đề Kim Cương Bảo Thể này lại đạt được hiệu quả chừng tám phần của Giao Ma Chi Lực rồi.
Mà kia chính là một con ấu giao dài hơn mười trượng.
Nghĩa là hắn của hiện tại, dùng bàn tay trần cũng có thể chân chính xé rách yêu ma theo nghĩa đen. Huống chi...
Thẩm Nghi đưa mắt nhìn xuống cánh tay của mình. Lần này hắn không định lấy đao đi chém chính mình nữa, chỉ hơi dùng đầu ngón tay ấn hai cái, đã đưa ra được phán đoán rồi.
Nếu hiện giờ, hắn lại một lần nữa trở về Thanh Phong sơn, lại đối diện với hai cái móng vuốt của Trương Hoành Châu kia, chỉ e với với trạng thái kiệt sức như vậy, nó tuyệt đối không thể dễ dàng xuyên thủng hai vai hắn như lúc trước được, càng đừng nói đến ấu giao và Đà Long.
Ít nhất cũng phải là võ phu Ngưng Đan cảnh đường đường chính chính thi triển võ học, mới có khả năng phá vỡ được tầng phòng ngự trên người hắn.
Coi như miễn cưỡng cũng đủ dùng rồi.
Dù sao hắn cũng không phải cọc gỗ, cứ im lặng đứng ở nơi đó, mặc cho người ta đánh.
Cũng không biết đây có phải là suy nghĩ chủ quan của hắn hay không, nhưng Thẩm Nghi thật sự cảm thấy rằng, bản thân được Thiên Yêu Ngoại Đan và thân thể cường hãn như vậy ủng hộ, tuy tạm thời còn chưa nắm giữ võ học Ngưng Đan cảnh, nhưng loại võ phu đang trong giai đoạn ngưng kết sồ đan kia... Hẳn không phải là đối thủ của hắn.
Nếu có thể bổ sung thủ đoạn của Ngưng Đan cảnh, dù để cho Giao Quân kia sống lại, chưa chắc hắn đã không thể đánh thử một lần với đối phương.
So với Ngưng Đan pháp, phương thức thu hoạch võ học Ngưng Đan lại đơn giản hơn rất nhiều.
Nói cho cùng, dù đám yêu ma đã bị hắn chém giết kia không am hiểu nội công tu hành của võ phu, thì xét về phương diện nên làm như thế nào để giết người nhanh chóng hơn, nên vận dụng loại thủ đoạn gì càng hung tàn hơn, thì con yêu ma nào cũng am hiểu, thậm chí con sau còn am hiểu hơn cả con trước...
Chỉ cần có đủ Yêu Ma Bảo Tinh, thì đây gân như không phải vấn đề qúa lớn.
Thẩm Nghi lại đưa tay cầm lấy bản khinh công cuối cùng, sau khi đọc qua, coi như hắn đã có một chút hiểu biết đại khái về nó rồi.
So với Bạch Viên Hí Mãng, thức Bạch Câu Thần Hành Bộ này càng sở trường lặn lội đường xa hơn, tốc độ gia tăng không lớn, nhưng sức chịu đựng càng thêm bền bỉ, nó hoàn toàn không phải bộ pháp sử dụng khi cận thân triền đấu.
Hiện giờ trong tay hắn chỉ còn hơn bốn trăm năm tuổi thọ của yêu ma, cần phải lưu lại một phần để bổ sung cho khí hải...
Nhớ lại lần trước khi đối chiến với giao ma, dù thân thể của đối phương đã tàn phế một nửa, hắn muốn giết được nó cũng phải hao tổn khoản thọ nguyên xấp xỉ con số này.
Về phần Bạch Câu Thần Hành Bộ, vẫn nên chờ tích góp đầy đủ mới nói tiếp sau.
Hắn điều động chuông bạc, nhanh chóng thu toàn bộ những môn võ học trên giường vào.
Đúng vào lúc này, ở ngoài viện lại truyền tới tiếng hô.
"Thẩm đại nhân!"
Sau khi chào hỏi xong, Lý Tân Hàn quấn băng vải, khập khiễng từ trong bóng đêm tiến vào.
Gã nghiêm mặt, đi từng bước một vào trong phòng, rất tự nhiên kéo một cái ghế tới ngồi xuống, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi, như thể đang muốn nhìn cho rõ, xem rốt cuộc người trước mắt có phải là vị bộ đầu nha môn mà gã tự mình đưa từ Bách Vân huyện đến nơi này hay không.
Sau một hồi, gã ủ rũ cúi đầu, tiến sát lại gân nói: "Thẩm đại nhân, ngài thật là độc ác.
Gã chỉ thiếu một lần công trạng nữa là có thể thăng lên làm Thiên Tướng, hành động mời chào Thẩm Nghi kia cũng chỉ đơn giản là muốn đối phương có thể giúp mình hoàn thành chuyện này mà thôi.
Sau chuyện ở Thủy Vân thôn, Lý Tân Hàn làm thống soái dẫn đội nhưng chẳng chạm được một chút công trạng nào kia, trong lòng gã vẫn cho rằng, người nhận được nên là Thẩm Nghị, đối phương vừa mới tiến vào Trấn Ma ti, cũng vừa vặn là thời điểm cần có công trạng để đứng vững bước chân, thậm chí gã còn ngóng trông sau khi dưỡng thương xong, mình nhất định phải báo đáp ân cứu mạng của đối phương cho thật tốt.
Bởi vậy mà lúc trước, khi Lý Tân Hàn biết chuyện lão tỷ nhà mình không giữ được Thẩm Nghị, thiếu chút nữa hắn đã trở mặt với nàng.
Nhưng bây giờ...
Lý Tân Hàn khẽ cắn môi, trong lòng hối hận không thôi, người ta đâu có thiếu một chút tâm ý này của gã, nói không chừng đối phương còn chẳng thèm để ở trong lòng.
"Vết thương còn chưa lành sao không thành thật ở lại trong đó đi?" Thẩm Nghi chậm rãi ngồi dậy hỏi.
Hắn ngây người ở Thanh Phong sơn lâu như vậy, thật vất vả mới được nghỉ ngơi một lát... Sao đám người này cứ ùn ùn kéo nhau đến làm phiền vậy?
Trên thực tế, hắn cũng chẳng chán ghét gì tỷ đệ Lý gia, lúc trước cũng chỉ là xuất phát điểm chênh lệch, trong lòng hắn có chút kiêng kị thân phận đệ tử thế gia của đối phương mà thôi, đặc biệt là khi được tận mắt nhìn thấy thảm trạng của những môn đồ Thanh Phong sơn, loại cảm giác này lại sâu hơn chút ít.
Nhưng chỉ cần đối phương đừng mở miệng mời chào, đừng thi triển những loại thao tác kỳ kỳ quái quái ấy, trên thực tế, con người của bọn họ cũng không tệ lắm.
Nói gì thì nói, tờ văn kiện kia cũng đúng là cọng rơm cứu mạng đối với phần lớn giáo úy ở nơi này.