Chương 174: Tung Tích Của Trương Đồ Tết!
Chương 174: Tung Tích Của Trương Đồ Tết!Chương 174: Tung Tích Của Trương Đồ Tết!
"Hả?" Bỗng nhiên Lý Tân Hàn lại có chút nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy lão tỷ bình thường đều không sợ trời không sợ đất, vậy mà giờ phút này lại hơi có vẻ co quắp đứng ở trong sân.
Đây là làm sao vậy?
Đừng nói là Thiên Tướng tùy tùng, dù là đệ tử Tổng binh, lão tỷ nhà gã cũng dám rút đoản kiếm ra, huống chi Thẩm Nghi còn là người quen của bọn họ?
"Thẩm đại nhân vừa trở về, cần nghỉ ngơi, các ngươi cứ tán gẫu, ta tùy tiện nán lại một chút thôi.
Lý Mộ Cẩn kéo kéo khóe môi hồng nhuận, chợt nhớ tới cảnh tượng con ngựa cao †o lướt qua ngang người mình lúc trước, lại có chút xấu hổ nắm lấy cổ tay áo.
Thấy bộ dáng áy náy đó, Thẩm Nghi cũng đại khái đoán được tâm tư của cô nàng này rồi, hắn lười nhác đứng dậy rót nước, khẽ mở miệng hơi trêu chọc một câu: "Hôm đó ngươi không có khách khí như vậy, cái miệng nhỏ kia nói năng rất lưu loát à nha."
Phương thức để hắn phán đoán một người là tốt hay xấu rất đơn giản, người tốt sẽ mong hắn sống, còn kẻ xấu chuyên tâm tâm niệm niệm chỉ muốn hắn phải chết đi, dù cô nàng này không phải một người tốt thuần túy, cũng không đi cùng một con đường với hắn, nhưng hiển nhiên, nàng vẫn thuộc về trường hợp trước kia.
Lại nói, trên đời này nào có nhiêu người tốt thuần túy như vậy, có người ngóng trông ngươi tốt đẹp, đã coi như không tệ rồi...
Nghe vậy, Lý Mộ Cẩn lập tức đỏ bừng cả mặt, trong đầu lại nghĩ tới chuyện ở dưới tàng cây lúc trước, có chút lắp bắp giải thích: "Ta... Không có ác ý.'
Đúng vậy, dù trong lòng có chút khôn lỏi muốn đáp trả hắn như thế nào, nàng cũng không thực sự mong muốn sẽ đẩy Thẩm Nghi vào nơi nguy hiểm, chẳng qua lúc ấy, nàng cho rằng Phương Hằng đã thay đối phương sắp xếp xong mọi chuyện rồi, nên tình huống lúc ấy mới khiến ba người đều đưa mắt nhìn nhau khó xử.
"Hai người bị sao vậy? Tỷ, không phải tỷ có chuyện muốn nói cho hắn biết sao?" Lý Tân Hàn nghi hoặc đưa mắt nhìn qua hai người bọn họ.
Lý Mộ Cẩn nghe vậy, mới cất bước đi vào trong phòng, có chút do dự nói: "Có một việc... Khi ngươi rời đi Thanh Phong sơn, ta và mấy người Mã Đào tiến vào thu thập đồ đạc, cầm văn kiện chuẩn bị rời khỏi Thanh Châu thành trước... lại thấy hai Kim Cương môn đồ tới tìm bằng hữu của ngươi, chính là tên râu xôm kia." Nghe đến đây, động tác rót nước của Thẩm Nghi thoáng chậm lại: "Sau đó thì sao?"
"Ta thấy vẻ mặt của bọn họ có chút bất thiện, mới đi qua hỏi hai câu, nhưng dường như người bằng hữu của ngươi kia rất sốt ruột, hắn không để cho ta quản... Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể dằn mặt bọn họ, nói là xong việc rồi, nhất định phải đưa người trở về."
Nói tới đây, Lý Mộ Cẩn khẽ cắn cắn môi. Nàng biết Thẩm Nghi kiêng kị nhất điều gì, nhưng vẫn cố lấy dũng khí giải thích: "Ta đến Trấn Ma tỉ không lâu, lại tương đối lười biếng, chỉ là giáo úy, chưa chắc đã dọa được bọn họ... Cho nên mới dùng danh nghĩa trong nhà."
"Lại để cho Lý Tiểu Nhị đi theo một đoạn đường, mới phát hiện bọn họ đã rời khỏi Thanh châu thành rồi. Lúc ấy, chúng ta có lệnh điều động trong người, thật sự không thể đi theo nữa."
Lý Mộ Cẩn nói xong, mới có chút áy náy đứng yên tại chỗ.
Thẩm Nghi đưa chén trà qua, chân thành nói: "Đa tạ, đã làm phiền Lý cô nương rồi."
Có người của thế lực nhất lưu như Lý gia ra mặt, xác suất Trương đồ tể gặp chuyện có thể giảm bớt đến mức không đáng kể.
"Ngươi không ngại thì tốt rồi." Lý Mộ Cẩn bưng chén trà, gò má quyến rũ lại đỏ hơn một chút.
"Ài, ta còn tưởng đó là chuyện lớn gì, phải để cho ngươi một Thiên Tướng tùy tùng của Trấn Ma ti ở chỗ này chờ đợi bọn họ? Thể diện lớn đến mức nào chứ?" Lý Tân Hàn gian nan ngồi thẳng người, tùy ý nói: "Chờ ta đưa một tấm thiếp qua, tìm cái cớ hẹn đám hoàn khố ấy, Kim Cương môn cũng coi như có mặt bên trong. Đến lúc đó, ngươi cứ trực tiếp gặp mặt thẩm vấn bọn họ, không phải là được rồi sao, chờ đến ngày mai đi.
"Ngươi định đi gặp người trong bộ dạng này?" Lý Mộ Cẩn liếc gã một cái.
"Lo gì? Đây là trừ yêu bị thương mà?” Lý Tân Hàn nhướng mày, kéo dài chuyện này thêm vài ngày nữa, chờ Thẩm Nghi đi rồi, gã lại nói mình có quen biết một vị Thiên Tướng tùy tùng trẻ tuổi nhất Trấn Ma tị, thì ai thèm tin đây?
Đây là chuyện cực kỳ có thể diện đó, chút đau đớn này tính là gì?
"Đừng dùng danh nghĩa của ngươi phát thiếp mời, cứ để đám hồ bằng cẩu hữu kia của ngươi ra mặt. Nếu biết là Lý gia, chưa chắc người của Kim Cương môn sẽ đến."
Lý Mộ Cẩn lắc lắc đầu, đệ đệ này của nàng lại không chơi cùng những người đó, người ta tán gẫu toàn là chuyện phong hoa tuyết nguyệt, gã chỉ biết đi công tác kiếm công trạng, nhưng hết lân này đến lần khác, gã lại rất sĩ diện, thích hưởng thụ loại cảm giác làm đại ca dẫn đầu kia.
Lý gia là một trong bốn họ năm phái, mà thế hệ nào cũng đưa đệ tử dòng chính nhà mình vào Trấn Ma tỉ làm người hầu, tuy trên giang hồ, thanh danh của bọn họ đủ để hô phong hoán vũ, đức cao vọng trọng, nhưng ở sau lưng, lại mơ hồ có chút vi phạm tổ huấn, đầu nhập vào triều đình, tuyệt đối là đệ nhất nhu nhược.
Ai sẽ thật sự muốn kết giao thân thiết với Lý Tân Hàn đây?
Cũng giống như cách Lý gia xử sự tình huống mới phát sinh gần đây nhất vậy, Lý gia bọn họ gia đại nghiệp đại, ai ai cũng kết giao, nhưng trên thực tế, khi Thanh Phong sơn xảy ra chuyện, ngoại trừ không cho người trong nhà tham dự, một chút ý tứ viện trợ cũng không có.
Nghĩ xong, nàng quay người nhìn vê phía Thẩm Nghỉ: "Thẩm đại nhân có đi không? Hay là để chúng ta thay ngươi đi hỏi thăm một chút?"
Thẩm Nghi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, khẽ gật đầu một cái: "Đi."
Đại Thuận trai, Thanh Châu thành.
Lúc hoàng hôn, những người qua đường rộn ràng đi lại, trên đường đèn đuốc huy hoàng.
Điền Chí Văn đứng ngoài cửa đại tửu lâu, cười tủm tỉm nghênh đón rất nhiều đệ tử thế gia môn phái: "Hôm nay tiểu đệ tiếp khách, mời chư vị đi vào bên trong, đừng khách khí."