Chương 175: Kẻ Cân Đến, Đã Đến!
Chương 175: Kẻ Cân Đến, Đã Đến!Chương 175: Kẻ Cân Đến, Đã Đến!
Thiếu chủ Thiên Hải lâu, thủ tịch đệ tử Bạch Hạc đường, công tử Hoàng gia...
Tuy bọn họ đều là thế hệ trẻ tuổi, chưa đạt đến trình độ có quyền lên tiếng ở Thanh châu này, nhưng ai nấy cũng đều là nhân vật có uy tín danh dự.
Bây giờ tất cả đều hội tụ tại một đường, ngoại trừ nể mặt Điền Chí Văn, bên trong chuyện này, cũng hơi lộ ra một chút tâm tư của những môn phái thế gia ấy.
Trên thực tế, dù chuyện của Thanh Phong môn kia, Trần lão tướng quân ra tay đã đủ nương nhẹ rồi, nhưng chuyện Thanh Phong môn cây đổ bầy khỉ tan, vẫn làm trong lòng bọn họ mơ hồ có chút bất an, vô thức muốn kề sát vào nhau hơn một chút.
"Ồ!" Đột nhiên Điền Chí Văn nhìn thấy một bóng người quen thuộc, khiến gã vội vàng chen ra khỏi đám đông, đi tới chào đón, mở miệng cười nịnh nọt: "Triệu đại thiếu gia đến rồi."
Trong lúc mở miệng nóim gã lại lặng lẽ lau mồ hôi.
Hôm nay, gã thay mặt Lý đại ca mở tiệc chiêu đãi tứ phương. Theo ý tứ của đối phương, không cần phát quá nhiều bái thiếp, những người nên mời đều là một ít thế lực nhị tam lưu, sao lại đưa vị đại gia này tới chứ?
"Tâm tình phiên muộn, chỉ tùy tiện đi dạo một chút thôi." Triệu Khang Vân phe phẩy cây quạt trên tay, chậm rãi bước vào Đại Thuận trai.
Thấy thân sắc của gã có chút nóng nảy, những người còn lại dù cung kính, nhưng trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác lạnh lo.
Nghe nói lần này, có một vị thiếu gia nào đó của Triệu gia đã ngã xuống ở Thanh Phong sơn. Là một trong bốn họ năm phái, nhưng tất cả những đối phương có thể làm cũng chỉ là đi tản bộ giải sầu.
Trấn Ma tỉ này có triều đình và Tổng binh làm chỗ dựa, nên phong cách hành dự quá mức bá đạo, thật sự là càng ngày càng không kiêng nể gì.
Nếu đám người mình không liên thủ lại, chỉ e sẽ bị người ta ăn đến xương cốt cũng không còn.
May mà hiện giờ Tổng binh không có mặt ở Thanh châu thành, nơi này lại không có Trấn Ma đại tướng, đám Thiên Tướng giáo úy còn lại không gây nên được sóng gió gì, hẳn là trong một chốc một lát sẽ không đến mức phải rơi vào kết cục như Thanh Phong sơn.
"Sao hắn lại tới đây?" Trên tâng hai của tòa lầu, Lý Tân Hàn đã thay một bộ áo xanh để che lấp gân như toàn bộ thương thế trên người, đáng tiếc hành động vẫn bất tiện, chỉ có thể lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dựa màu đỏ.
"Không cần quan tâm đến hắn." Lý Mộ Cẩn mặc váy dài, lẳng lặng đứng một bên.
Loại thân phận như hai tỷ đệ bọn họ, đi mở tiệc chiêu đãi khách khứa, cũng chỉ đơn thuần là ăn cơm uống rượu mà thôi, cũng thuận tiện gọi người của Kim Cương môn tới, đừng để đối phương sớm sinh ra kiêng kị.
Về phần những thứ khác, không cần biết là đứng bên đám thế gia, hay là đứng bên phía Trấn Ma ti, đêu không phải là chuyện mà hai đứa tiểu bối như bọn họ nên đi cân nhắc.
"Mời ngài dùng tạm thứ này trước, ta sẽ đi dặn dò đầu bếp đổi một ít món ăn thanh đạm." Điền Chí Văn chào hỏi Triệu Khang Vân xong, lập tức tìm cớ rút lui, lặng lẽ đi lên lâu hai.
Vừa bước vào bên trong, gã đưa mắt nhìn tỷ đệ Lý gia một chút, lại chuyển ánh mắt nhìn vào vị thanh niên mặc một bộ nho sam màu mực đang ngồi ở ghế chủ vị, vẻ mặt đối phương rất bình tĩnh, nhìn không ra vui buồn. Người này đang nhẹ nhàng dùng cái nắp chặn lấy miệng chén, hé miệng thổi lá trà, nhưng nửa ngày cũng không đưa lên miệng.
Đây là ghét bỏ vì lá trà quá kém ư?
Trong lòng Điền Chí Văn lập tức có nắm chắc, chủ yếu và thứ yếu vừa nhìn là hiểu ngay, chẳng qua người này có vẻ lạ mặt, không biết là đến từ thế lực phương nào.
Hơn nữa, rốt cuộc là hôm nay hai tỷ đệ Lý gia muốn mở tiệc chiêu đãi tứ phương là vì cái gì, chẳng lẽ bọn họ bất mãn với thủ đoạn thô bạo của Trấn Ma ti, nên muốn đứng ra làm Long đầu?
"Lý đại ca, mở tiệc chưa?”
"Chờ một chút nữa." Lý Tân Hàn đưa mắt nhìn xuống phía dưới, một lát sau mới quay đầu nhìn sang bên cạnh: "Tới rồi, trực tiếp gọi lên hỏi chuyện ư?”
Điền Chí Văn nghe vậy, trên mặt thoáng ngẩn ngơ, gã cũng vội vàng đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
Rốt cuộc là nhân vật cỡ nào lại đủ tư cách để cho thanh niên mặc áo đen này đặc biệt đến đây chờ đợi?
Hơn nữa, hai nhà Lý Triệu đều có mặt ở đây rồi, chẳng lẽ là Tôn Tiền còn lại?
Nhưng rõ ràng là đối phương không thông báo để gã đưa thiếp mời mà? Đợi đến khi Điền Chí Văn thấy rõ bóng người vừa mới bước vào Đại Thuận trai, trong mắt gã lại không khỏi lóe lên một tia nghi hoặc.
Chỉ thấy trong đại sảnh vốn đang ồn ào náo động, chợt có một thanh niên hơi gây mỉm cười đi vào, người này để tóc húi cua mỏng, trên người chỉ khoác một mảnh vải màu trắng rộng thùng thình, để lộ ra nửa đoạn thân thể tráng kiện như bôi dầu, một tay cầm thiết côn lóe lên ánh bạc, một tay nắm xích sắt nặng nề.
"Chư vị đều có mặt ở đây, Triệu đại thiếu gia cũng có mặt ở đây, ngược lại là tiểu tăng đến muộn, thật là có lỗi, có lỗi."
"Một tên võ phu còn giả bộ làm con lừa ngốc?" Triệu Khang Vân khinh thường cười một tiếng, chợt thu hồi cây quạt trên tay, nói: "Kim Cương môn ngươi lập tượng Phật mới được mấy chục năm, trùng hợp là ba tháng trước vị Tri Châu mới lên nhậm chức kia của chúng ta rất thích tụng kinh, nếu không, chỉ sợ trước đó, ngay cả lần tràng hạt hay Phật châu là gì cũng không hiểu được."
"Triệu đại thiếu gia dạy rất đúng." Viên Cương cũng không tức giận, chỉ cười nói: "Cần cù bù thông minh, mấy thứ như kinh thư Phật châu này, đeo nhiều, lần nhiều, chậm rãi cũng sẽ biết."
Những người còn lại nghe vậy, lập tức há miệng cười vang, nhưng theo ánh mắt của Viên Cương quét qua, bọn họ lại nhanh chóng im lặng hơn phân nửa.
Hiện giờ, Kim Cương môn này đã mơ hồ có dấu hiệu quật khởi. Dựa vào nửa cuốn Ngưng Đan Thối Thể Pháp, chỉ trong vòng mấy chục năm, mà cảnh giới của trụ trì bọn họ đã tăng nhiều, nghe nói hiện giờ, lão đã có vốn liếng để so chiêu cùng Ngưng Đan cảnh rồi.