Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 176 - Chương 176: Buồn Cười Sao?

Chương 176: Buồn Cười Sao? Chương 176: Buồn Cười Sao?Chương 176: Buồn Cười Sao?

Sau khi Bồ Đề Bảo Thụ khô héo, cũng không biết môn phái này gặp được cái vận chó gì, lại bắt đầu có dấu hiệu tôi thể cấp tốc, thậm chí còn muốn doạ người hơn cả trước kia.

Phải biết rằng, một đống võ phu thối thể có thể so với Ngọc Dịch viên mãn và một đống võ phu thối thể miễn cưỡng có thể vượt qua Ngưng Đan cảnh, tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Nếu mọi chuyện đúng như những gì người ta suy đoán, chỉ sợ khoảng mấy trăm năm sau, Kim Cương môn này sẽ tấn thăng thế lực nhất lưu, trở thành đại phái thay thế Thanh Phong sơn, tới bù vào lỗ hổng bên trong bốn họ sáu phái kia.

"Hừ.' Dường như cũng nghĩ đến điểm này, Triệu Khang Vân kia chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục mỉa mai thêm nữa.

"Lần này, cũng không phải tiểu tăng cố ý đến chậm, chỉ là gân đây đi truyền kinh giảng pháp khắp nơi, kết thiện duyên rộng rãi, chỉ trong vòng mấy ngày, đã chạy qua đến bảy - tám huyện, thật vất vả mới chạy về được Thanh châu." Viên Cương nhìn kỹ xung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì đó, nhưng không trông thấy bóng người như trong tưởng tượng, gã lại một lần nữa nặn ra nụ cười, sau đó kéo kéo sợi xích sắt trong tay, lai mở miệng nói: "Chờ ăn uống no đủ, tiểu tăng cũng diễn một vở tuồng Phật Viên Hàng Yêu trợ hứng cho các vị.'

Theo âm thanh sợi xích sắt "Rào rào rào" bị kéo lê dưới đất vang lên, một bóng người cao lớn mập mạp bị kéo vào Đại Thuận trai.

Chỉ thấy người nọ cường tráng như một ngọn núi nhỏ, trên người khoác chiếc áo ngắn màu lam, bên dưới có một cái bụng cực lớn nhìn rất là bắt mắt.

Đương nhiên, ngoại trừ cái bụng kia, khuôn mặt nam nhân phủ kín râu quai nón nọ đã bị bôi mực, vẽ thành bộ dáng của yêu ma, hai bên đầu còn treo đôi tai lợn sống, giữa mũi miệng cũng treo một cái mõm heo.

Thoạt nhìn rất buồn cười.

Lúc này, đôi mắt ông ta đã trở nên đờ đẫn, như kẻ mất đi hồn phách, hoàn toàn không có một chút tinh khí nào.

Dù bên cạnh không ngừng truyền đến tiếng cười vang như sóng triều, vị đại hán này cũng chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm xuống dưới chân, không một phản ứng.

Lần này, ngay cả Triệu Khang Vân cũng bị chọc cười: "Ngươi tìm đâu ra một kẻ có năng khiếu như vậy? Hắn giả làm một con heo yêu lại giống y như đúc." "Đây là một vị cố nhân của ta, hắn thích giả heo." Viên Cương nhe răng cười một tiếng, chợt quay đầu lại cười hỏi: "Có đúng không?"

Đại hán nọ vẫn im lặng, tựa như hoàn toàn không nghe thấy, mãi cho đến khi thanh niên đầu đỉnh kia hung hăng kéo sợi xích một cái, ông ta mới ngẩn người, gật gật đầu, cất tiếng nói khàn khàn khô khốc: "Đúng..."

"Tên ngu ngốc này." Điền Chí Văn khế cau mày nói thầm.

Đã là người quen biết cũ, nếu giữa hai bên có thù hận quá mức lớn lao, không thể hòa giải được thì cứ việc ra tay chém giết, đầu rơi xuống đất, ân oán tiêu tan, vậy mà tên này lại lôi người khác ra sỉ nhục như vậy.

Lời còn chưa dứt, gã chợt phát hiện sau lưng mình lạnh toát, bâu không khí trong phòng cũng dân dần trở nên cực kỳ quỷ dị.

Đúng vào khoảnh khắc đó, thân thể Lý Tân Hàn trở nên cứng ngắc, Lý Mộ Cẩn dùng sức cắn môi. Chỉ có thanh niên mặc bộ y sam màu mực kia là nhẹ nhàng buông chén trà xuống dưới, vẻ mặt càng thêm bình tĩnh, trực tiếp cất bước rời khỏi gian phòng trên lâu hai, theo cầu thang đi xuống phía dưới.

Trong tiếng cười nói vui vẻ, một bóng người hoàn toàn xa lạ như hắn đã nhanh chóng thu hút được không ít ánh mắt nhìn qua.

Triệu Khang Vân ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt trực tiếp lạnh dần xuống dưới, ngay cả bản thân gã cũng vui vẻ ngồi dưới này với đám người xung quanh, vậy mà trên lầu vẫn còn người khác, rốt cuộc Điên Chí Văn này đang có ý gì?

Rất nhanh, gã đã thu khuôn mặt của vị thanh niên mặc nho sam màu đen này vào trong mắt, giữa lông mày có nhiều thêm vài phần nghi hoặc, cùng với một tia quen thuộc rất mỏng manh...

Thẩm Nghi đứng trước mặt thanh niên vừa tự xưng là tiểu tăng kia. Hắn lắng lặng đưa mắt chăm chú nhìn vào vị đại hán sau lưng đối phương, nhẹ nhàng cất giọng, bình thản không chút gợn sóng, nhưng nghe vào tai lại giống như đang chất vấn tất cả mọi người bên trong đại sảnh: "Buồn cười sao?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đại hán lập tức ngẩng đầu theo bản năng, đợi cho đến khi thấy rõ dáng vẻ của người trước mặt, toàn thân ông ta lại phát run, rồi vô thức lui về phía sau hai bước, vươn cánh tay to lớn lên che mặt.

Ông ta từng khoác lác với đối phương về Thanh châu, cũng khoác lác về sự tích của bản thân mình, trên thực tế, cả đời ông ta vốn không có thành tựu gì, chỉ có hai - ba lân hành hiệp trượng nghĩa là đáng để lấy ra nói chuyện. Ông ta nên là một tên đồ tể dù đụng chạm đến ai cũng không sợ hãi, chứ không phải một con trư yêu bị người ta dùng xích sắt trói lại.

Thẩm Nghi mới đến Thanh châu, càng không nên vì một tên ngu xuẩn giả heo mà đi đắc tội với người khác.

Viên Cương thoáng ngẩn người, tuy đối phương lạ mặt, nhưng lại từ lâu hai đi xuống...

Điền Chí Văn kia vốn không phải loại người ngu xuẩn, như vậy... ít nhất đối phương cũng là tồn tại cấp bậc như Triệu Khang Vân kia, thậm chí còn cao hơn.

Ý niệm tới đây, gã chợt bật cười tỏ vẻ không quan trọng: "Nếu ngài không thích, vậy thì không diễn nữa, chỉ tiếc cho hứng thú của mọi người."

Lời này vừa nói ra, trong mắt những người còn lại đều lóe lên vẻ khác thường.

Triệu Khang Vân lại lần nữa vung vẩy cây quạt trên tay. Đương nhiên, chỉ thoáng nghe một cái, gã cũng nhìn ra Viên Cương này đang muốn đứng ở giữa để châm ngòi rồi.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, vừa nãy ngay cả gã cũng cười, mà đồng thời, thông qua một chút tình tiết nhỏ nhặt ban nãy, gã đã đại khái đoán ra thân phận của người này rồi.

Triệu Khang Vân chậm rãi đứng dậy, đang muốn nói chuyện, đột nhiên bên tai lại vang lên một giọng nói lạnh nhạt: "Ta hỏi ngươi cái này sao?"

Nương theo tiếng nói, lại thấy bàn tay của Thẩm Nghi tùy ý giơ lên.
Bình Luận (0)
Comment