Chương 177: Ân Oán!
Chương 177: Ân Oán!Chương 177: Ân Oán!
Gần như trong nháy mắt tiếp theo, Viên Cương đã ném sợi xiêng xích trên tay đi, hai tay dứt khoát cầm lấy cây trường côn màu bạc, giữa làn da có hào quang phun trào, trực tiếp dồn toàn bộ sức lực của bản thân lên cây côn kia, muốn cản lại!
Nhìn bề ngoài thì trẻ tuổi, nhưng trên thực tế, tuổi tác của gã lại lớn hơn toàn bộ đám người trong lầu này gần một thế hệ, thậm chí gã còn già hơn cả Trương đồ tế.
Tu vi Ngọc Dịch sơ kỳ, thân thể có thể so với Ngọc Dịch hậu kỳ.
"Là thí chủ tự tìm, đừng trách tiểu tăng đắc tội!" Chỉ thấy gã cắn chặt hàm răng, vẻ mặt dữ tợn dị thường, nhưng ngay sau đó, bàn tay với những khớp xương rõ ràng kia, đã rơi xuống cây côn đang được gã nắm chặt trên tay mình.
Lực đạo kinh người dễ dàng chặt đứt cây bách luyện trường côn nọ, rồi ngay sau đó, nhẹ nhàng ấn một cái xuống lồng ngực Viên Cương.
Giờ phút này, bộ thân thể đã trải qua quá trình tôi luyện rất nhiều năm của gã, bộ thân thể vững chắc gần như không thể phá vỡ kia, lại sụp đổ trong một nhịp hô hấp ngắn ngủi!
OanhI
Bên trong Đại Thuận trai.
Bóng người hơi gây gò cuốn theo tấm vải trắng nhuốm máu kia lập tức bay ra ngoài!
Rất nhiều đệ tử thế gia đều đứng dậy tránh né, ai nấy đều kinh hãi đưa mắt nhìn chằm chằm vào Viên Cương đang nằm dưới đất, chỉ thấy đôi mắt đối phương lồi cả ra ngoài, miệng mũi chảy máu, xương ngực sụp đổ không còn ra hình thù gì nữa.
Hiển nhiên, gã này chỉ còn lại nửa hơi thở, tính mạng như mành treo chuông.
Chỉ một chưởng, thậm chí còn không dùng tới võ học, chỉ thuần túy dựa vào lực lượng thân thể, đã thiếu chút nữa giết chết một vị võ phu thối thể Ngọc Dịch cảnh rồi.
Vấn đề là nhìn bộ dáng của người kia vẫn bình thản ung dung, dường như hắn còn chưa xuất toàn lực.
Vất vả lắm mọi người mới lấy lại được tinh thần, vội vàng nhìn về phía Triệu Khang Vân.
Triệu Khang Vân vừa đứng lên, còn chưa kịp phe phẩy quạt, đã biến thành cái đích mà tất cả mọi người cùng nhắm tới, nhưng đương nhiên, rơi vào loại tình huống này, trong lòng gã vốn chẳng có một chút mừng rỡ nào cả, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô...
Do dự một chút, gã mới chậm rãi mở miệng nói: "Vị huynh đài này, dường như luật pháp Đại Càn triều ta còn chưa nghiêm khắc đến mức không cho phép người bên ngoài bật cười? Kim Cương môn cũng là đại phái có uy tín danh dự, ngươi làm như vậy, có phải hơi bá đạo quá mức hay không?”
Lời nói này đúng là cẩn thận đến một giọt nước cũng không lọt.
"Khụ...' Lúc này, khuôn mặt Viên Cương đã bị huyết tương phủ kín, trong tai vang lên những tiếng ù ù, đầu óc choáng váng, gã lập tức theo bản năng ném ánh mắt oán độc về phía Thẩm Nghi.
Thấy những người còn lại vừa một lần nữa chuyển lực chú ý lên người thanh niên kia, Triệu Khang Vân cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dù thiên phú của gã rất cao, lại lớn hơn Viên Cương vài tuổi, nhưng tu vi cũng chỉ là Ngọc Dịch hậu kỳ mà thôi. Nếu bảo gã chân chính so tài với đối phương, thắng bại ra sao, chẳng ai dám khẳng định được, huống chỉ là đọ sức với thanh niên khủng bố này?
Chỉ có thể ảo não, hôm nay mình đi ra ngoài tản bộ, lại quên mang theo người truyền tin, cũng không có trưởng lão ở hai bên che chở...
Trương đồ tế kinh ngạc nhìn Thẩm Nghị, cái miệng heo tanh hôi khẽ giật giật, tâm tư phức tạp khó có thể diễn tả bằng lời, bởi vậy ông ta thực sự không dám đối mặt với ánh mắt của thanh niên ấy.
Nói cho cùng, bản thân đang rơi vào tình cảnh mất mặt đến cỡ nào, vậy mà đối phương vẫn giống như thường ngày, đứng ở trước mặt ông ta.
May mà Thẩm Nghi đã hơi nghiêng người, ánh mắt thâm thúy chậm rãi đảo qua những người khác trong sảnh, cuối cùng mới dừng lại trên người Triệu Khang Vân.
Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào đối phương, lại hỏi một câu: "Ngươi cười à?"
Lời nói nghe không ra một chút cảm xúc nào, chợt vang lên trong Đại Thuận trai.
Đám người vừa nãy còn cười vang không ngừng, thì hiện tại đều lúng túng im lặng.
Triệu Khang Vân cố gắng kéo khóe miệng, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ, một lần nữa ngồi xuống ghế, nói: "Kim Cương môn tự biết đi đòi công bằng với các hạ."
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong đại sảnh không còn tiếng cười nói hân hoan như vừa rồi nữa. Chứng kiến cảnh tượng này, ngay cả Điên Chí Văn cũng có chút khó tin.
Đây là ở Thanh Châu thành, mà người đó chính là Triệu gia đại thiếu gia... Gã... Gã sợ ư?
Nhưng đó còn không phải chuyện gì quan trọng, chuyện quan trọng ở đây chính là thanh niên mặc áo đen nọ. Hắn vừa xuất hiện, đã thoáng cái đắc tội hơn phân nửa nhóm thiên tài trẻ tuổi thuộc các thế lực khác nhau ở Thanh châu, mà có vẻ bản thân hắn cũng không quan tâm cho lắm, rốt cuộc người này có thân phận gì?
Đừng nhìn hiện tại, tất cả mọi người đều thành thành thật thật ngồi nguyên tại chỗ, bọn họ làm vậy chỉ vì kiêng ky, sợ hắn ra tay ngoan độc mà thôi, nhưng địch ý cất giấu trong mắt lại không hề suy giảm. Gã dám chắc, một khi rời khỏi Đại Thuận trai này, thì vấn đề trước mắt tuyệt đối không dừng lại ở chuyện giữa những người trẻ tuổi với nhau đâu.
Không đợi Điền Chí Văn nghĩ cho rõ ràng, phía sau đã truyền đến hai tiếng gió thổi "ào ào", Lý Mộ Cẩn xoay người nhảy xuống từ lầu hai, Lý Tân Hàn cũng hạ quyết tâm, cắn răng nhịn đau, dứt khoát kéo thân thể bị thương của mình nhảy xuống.
Hai người một trái một phải.
Lý Tân Hàn giãm một cước lên bụng Viên Cương, lại theo thói quen đưa tay sờ đao, nhưng bên hông chẳng có gì. Đến lúc này gã mới nhớ, là hôm nay ba người bọn họ đều không mang theo đao. Rơi vào đường cùng, gã chỉ còn cách kéo cái băng ghế bên cạnh lên chống thẳng vào cổ họng Viên Cương, quát một tiếng: "Trừng cái gì mà trừng? Thành thật một chút cho ta.”
Trông thấy tỷ đệ hai người, mọi người đang có mặt ở đây lại kinh ngạc thêm một trận.
Hóa ra vụ ân oán hôm nay còn có liên quan đến cả Lý gia?