Chương 178: Vây Khốn Kim Cương Môn!
Chương 178: Vây Khốn Kim Cương Môn!Chương 178: Vây Khốn Kim Cương Môn!
"Lý Tân Hàn, ta nhớ phụ thân ngươi và trụ trì Kim Cương môn từ trước đến nay vẫn qua lại thân thiết." Triệu Khang Vân vừa nói xong đã bị vả mặt, đành nhíu mày nhắc nhở một câu.
"Lý gia Vương gia chó má gì, hôm nay tiểu gia lấy danh nghĩa tam văn giáo úy đến trấn áp hắn." Lý Tân Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn về bốn phía, lạnh lùng nói: " Trấn Ma ti làm việc [1] , toàn bộ ngồi xổm xuống cho tal"
[1]: Nguyên văn 7# - chỉ những công việc, sự vụ của quan phủ hoặc quân đội như trưng thu tài vật, thu thập phu dịch...
Chiếc váy tím trên người Lý Mộ Cẩn khẽ bay, cả nàng cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người bên cạnh.
Chỉ cần mang danh nghĩa Trấn Ma tỉ ra, thì chuyện hôm nay đã không còn giới hạn trong ân oán cá nhân nữa rồi, bọn họ nhất định phải trực tiếp áp chế bản tính nóng nảy của đám người này xuống, nếu không, chẳng biết tiếp theo sẽ phát sinh bao nhiêu phiền toái lớn nữa đây.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai tỷ đệ, đám đệ tử giang hồ có uy tín danh dự này đều ngây ngẩn cả người, dù không cam lòng cũng chẳng tình nguyện, nhưng cả đám đều phải ngồi xổm xuống đất.
Triệu Khang Vân nắm chặt cây quạt, vẫn trâm mặt ngồi trên ghế.
Thấy thế, Lý Tân Hàn bỗng nhiên ném ghế trong tay qua: "Giả câm giả điếc, ngươi cũng ngồi xổm xuống cho lão tử!"
Âm|
Lý Tân Hàn nói xong, lại phất tay đánh nát băng ghế kia, khiến Triệu Khang Vân tức giận thiếu chút nữa đã cắn nát răng, nhưng thế người đang mạnh, gã chỉ có thể chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất: 'Muốn ỷ thế làm càn phải không? Hiện giờ mười hai đại tướng đều không có mặt tại Thanh Châu thành, là ai hạ lệnh? Dám tùy ý làm bậy, ta xem lúc trở về các ngươi sẽ ăn nói như thế nào?”
"Ách." Lý Tân Hàn vừa mới sảng khoái xong, chợt nghe thấy lời này, trong lòng có chút chột dạ, không khỏi đưa mắt nhìn về phía thanh niên trong đám người kia.
Hỏng rồi... Có phải làm thế này hơi quá đáng hay không?
Thấy vẻ mặt Lý Tân Hàn, chẳng những Triệu Khang Vân cười lạnh, ngay cả đám đệ tử thế gia còn lại cũng có thêm mấy phần kiêu ngạo. Lý Mộ Cẩn có chút đau đầu day day huyệt Thái Dương, vốn chuyện này không lớn, nhưng tên đệ đệ ngu xuẩn của nàng lại xé cho nó to ra, biết như vậy, thà rằng không xuống, cứ để Thẩm đại nhân lặng yên xử lý là hơn.
Thẩm Nghi tùy ý lấy một tấm lệnh bài bằng sắt từ bên hông ra, phất tay ném cho Lý Tân Hàn, rồi cất bước đi ra ngoài cửa, chỉ để lại một lời nói lạnh nhạt: "Bao vây Kim Cương môn, một tên cũng không được phép thả đi."
Lời còn chưa dứt, toàn bộ đại sảnh đã trở nên yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Triệu Khang Vân ngạc nhiên ngẩng đầu, Lý Mộ Cẩn khẽ run.
Lý Tân Hàn nháy mắt mấy cái, nắm tấm lệnh bài bằng sắt kia trong tay, vẻ mặt có chút đờ đẫn, nhưng trong lòng lại kích động đến bàn tay cũng run rẩy.
Từ trước đến nay, gã vẫn luôn vững vàng, gặp chuyện đều thản nhiên đối mặt, nhưng vào giờ phút này, cũng không nhịn được phải há miệng kêu lên: "Con mẹ nó..."
Đúng, gã là công tử của Lý gia không giả, nhưng một phần vì tuổi tác, hai là gia giáo sâm nghiêm, đã bao giờ được trải qua loại chuyện kích thích như này đâu?
"Đi theo ta." Thẩm Nghi liếc mắt nhìn Trương đồ tể, rồi dứt khoát cất bước rời khỏi Đại Thuận trai.
Một nam nhân trung niên tính cách táo bạo ngay thẳng như ông ta, sao có thể cam chịu bị người nhục nhã, nhất định là bị đối phương nắm lấy nhược điểm rồi.
Đối phương từng nói mình muốn mời một vị tiên sinh cho hài tử nhà mình, nên phải tích góp đủ tiền học phí, nếu nói Trương đồ tể này có nhược điểm gì, chỉ đơn giản là già trẻ trong nhà mà thôi.
Muốn bảo vệ được " nhược điểm' này, đương nhiên phải để hạ chút sức mạnh, không thể tùy tiện để bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.
Về phần nhân quả trong đó, chờ đến lúc trở về chỗ ở lại chậm rãi hỏi han sau, nếu còn ở lại chỗ này thêm phút nào nữa, chỉ khiến đối phương càng thêm khó chịu mà thôi.
Vị đại hán kia vẫn một mực nhìn chằm chằm xuống đất, đầu óc đã hoàn toàn rơi vào hỗn độn... Không tự chủ được lập tức nhấc chân, đi theo hắn ra ngoài. ...
Thanh châu thành, bầu trời đêm thâm thúy.
Từng cái mệnh lệnh được truyên xuống. Ngoài những người trấn thủ thành trì, hơn ngàn vị giáo úy nội doanh còn lại hoặc đang được nghỉ phép bắt đầu hành động, người không rõ tình hình ngơ ngác thì thâm: "Đây là mệnh lệnh của vị nào?”
"Là Thiên Tướng tùy tùng Trầm đại nhân dưới trướng Trần Càn Khôn đại tướng, đích thân ra lệnh."
"Vây khốn Kim Cương môn."
Nhóm giáo úy vừa từ Thanh Phong sơn trở về, mặt không đổi sắc, từng sợi Trấn Ma Tỏa Liên từ trong ống tay áo chui ra, cả con đường đều bị tiếng vang "Rào rào" bao phủ.
Cả đám người mặc y sam màu mực, trên vai thêu hình Kim Điêu bắt đầu khởi động, tựa như một đám quỷ sai đòi mạng.
"Vây quét Kim Cương môn!" Trong nha môn Trấn Ma ti, vô số giáo úy ngoại doanh đều dừng việc đang làm.
Mười mấy vị Thiên Tướng phủ thêm áo khoác, từ trong đám người, dứt khoát đứng ra.
Giờ phút này, giáo úy ngoại doanh còn ở lại trong Thanh Châu thành, đều chậm rãi rời khỏi nha môn Trấn Ma ti, hành quân tiến vê phía Tây thành.
Chỉ thoáng chốc, cả tòa thành trì to lớn như vậy, đều bị bao phủ bởi một tâng hắc ám còn nồng đậm hơn cả màn đêm.
Vô số những bó đuốc nối liền thành một đường, mang theo uy thế khiếp người như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Rất nhiều thế gia môn phái vội vàng đóng chặt cửa, tất cả đám người đi đường đều cuống quít chạy về nhà, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài từ khe cửa.
Những bộ hắc sam chỉnh tê dồn dập lướt qua trước mắt, khí tức lạnh lẽo bao phủ cả con đường.
"Đệ khẳng định là Thẩm đại nhân có ý này?" Lý Mộ Cẩn nghiến chặt răng, chỉ hận không thể bóp chết tên đệ đệ ngu ngốc trước mắt.
"Đây không phải ta làm." Lý Tân Hàn chen chúc trong đám người, có chút mờ mịt nói: "Ta không muốn làm lớn chuyện, mới đi tìm Hồng Lỗi Thiên Tướng, người hôm đó từng dẫn ngựa cho hắn, cả mấy vị Kim Điêu giáo úy hôm đó từng đi mở đường cho hắn, nói là Thẩm đại nhân gặp phiền toái, cần phải giám sát đám người của Kim Cương môn trước...'