Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 180 - Chương 180: Một Nén Nhang!

Chương 180: Một Nén Nhang! Chương 180: Một Nén Nhang!Chương 180: Một Nén Nhang!

Sau khi xuống dốc, một môn phái võ lâm lại đột ngột xây dựng tượng Phật, kiến thiết bảo tháp... Trong mắt người bên ngoài, hành động này của bọn họ là để nịnh nọt Tri Châu mới nhậm chức, nhưng tới hiện tại mới biết, chỉ sợ trong chuyện này vẫn có ẩn tình nào đó khác.

Trương đồ tể kinh ngạc nhìn lại.

Nửa bên mặt của thanh niên cao ngất, dùng phát quan mạ vàng, chạm nổi hình sói buộc tóc, trên cổ lại có đồ án Âm Dương Ngư kia thật là bắt mắt.

Chỉ thấy hắn đã nai nịt gọn gàng bằng chiếc thắt lưng bảo ngọc, bên hông đeo vỏ đao chạm khắc kim văn, lóe lên ô quang, một bộ áo bào thêu hình hung lang bay phần phật trong gió!

Thẩm Nghi kéo kéo cổ áo, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo một tia hàn ý mơ hồ, nhưng không tài nào lau đi được.

"Đi đâu?”

"Giúp những người thực sự nên đập đầu chết kia, làm xong chuyện bọn họ nên làm."

Bàn tay thanh niên ấy tùy ý đặt lên chuôi đao, bộ pháp vững vàng, thân hình dần dần dung nhập vào màn đêm vô tận. ...

Kim Cương mồn.

Đối mặt với mấy ngàn vị giáo úy Trấn Ma ti sắc mặt lạnh lùng, gần như đã bao vây chung quanh đến một giọt nước cũng không chui lọt, đông đảo môn đồ Kim Cương môn vô thức ném toàn bộ binh khí trên tay xuống đất.

"Chúng ta không cấu kết với yêu vật!"

"Xin đại nhân minh xét!"

Hồng Lỗi đứng trong đám người, nhìn nhóm giang hồ võ phu với cách ăn mặc khác nhau trước mắt, hơi nhíu mày nghĩ thâm, đây cũng không giống như đang gây phiên toái à nha?

Nhưng đúng là cho đến bây giờ, đám hòa thượng giả vẫn một mực trốn bên trong tòa bảo tháp kia, không một người nào lộ diện.

Là đang chột dạ sao?

"Đại nhân minh xét!"

Rất nhiều môn đồ đều lộ vẻ mặt sợ hãi, đã có không ít người nhát gan, hai chân mềm nhữũn, co quắp ngã xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Người tu vi cao trong số bọn họ chỉ đạt đến sơ cảnh, phần lớn đều là nhân sĩ võ lâm bình thường còn dừng lại ở phàm thai kỳ. Bọn họ dấn thân vào Kim Cương môn học võ, hy vọng có một ngày được đám tăng nhân kia nhìn trúng, quy y thụ giới, được truyền pháp môn tôi thể cao thâm, nào đã trông thấy cảnh tượng hoành tráng như ngày hôm nay?

Đúng vào lúc này, lại có bóng người bỗng nhiên bị đạp bay tới.

Chỉ nghe "Râm' một tiếng, người nọ đã va vào đại môn sơn đỏ khảm định, mảnh vải trắng rộng thùng thình trên người nhuốm máu, xương khớp toàn thân đã vỡ vụn, chỉ có thể uể oải nằm trên mặt đất.

Chờ đến khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, đông đảo đám môn đồ Kim Cương môn lập tức nín tiếng khóc nức nở, thậm chí còn đồng loạt ngừng hô hấp luôn.

Bởi vì đối phương chính là Viên... Viên Cương đại sư?

Không đợi bọn họ kịp phản ứng, lại thấy một bóng người chậm rãi bước ra từ trong nhóm giáo úy Trấn Ma tỉ.

Gió đêm rì rào, áo khoác nhẹ bay.

Đồ án hình Thôn Nguyệt Hung Lang màu vàng lướt qua rất nhiêu ánh mắt của nhóm giáo úy, trực tiếp hấp dẫn tâm mắt của tất cả mọi người.

Bọn họ lại một lân nữa dùng sức nắm chặt sợi Trấn Ma Tỏa Liên trên tay, cố gắng ghi tạc khuôn mặt trẻ tuổi kia vào trong đầu, thân hình vốn đã đứng thẳng lại càng thêm thẳng.

Có những câu chuyện được lan truyền đi rất nhanh, ví dụ như chuyện mấy tên Kim Điêu giáo úy đến lúc đã uống say vẫn còn sợ hãi kể. Bọn họ kể cho những người khác nghe về sự tích người nọ lật tay chém Đà Long, vung tay chấn chết Nộ Kiếm trưởng lão, lại kể về vinh quang của người nọ khi giục ngựa đến Thanh châu thành, thăng liên ba cấp...

Câu chuyện quá mức hoang đường, nhưng khi nó được kể từ trong miệng những người đã uống say, tính chân thật lại đột nhiên gia tăng thêm vài phần.

Trương đồ tể thận trọng đi lại giữa đám đại nhân vật này, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.

Một lát sau, bỗng ông ta lại phát hiện có vẻ như đám người xung quanh này cũng vô cùng căng thẳng, chẳng khác gì mình.

"Nếu có một ngày, ta cũng như thế...' Lý Tân Hàn chăm chú nhìn vào bóng lưng hơi có vẻ mỏng manh kia, ngoài miệng không khỏi cảm khái một câu.

Ngay sau đó, gã lập tức xoay người nhìn về phía tỷ tỷ nhà mình, đang muốn tìm kiếm một chút cổ vũ đến từ đối phương, lại phát hiện cô nương quyến rũ ấy đang kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía trước, bờ môi đỏ mọng khẽ mở, hô hấp thoáng cái đã trở nên dồn dập.

Thẩm Nghỉ ung dung đi đến trước cửa lớn, đưa tay nắm lấy y phục của Viên Cương, trực tiếp kéo đối phương đi từng bước một về phía bậc cầu thang dài kia.

Theo bước chân của hắn, vệt máu đỏ sậm bắt đầu kéo dài ra, một đường nhuộm ướt cả bậc cầu thang bằng đá xanh.

Sau khi bước đi chừng một - hai mươi bậc, hắn ném Viên Cương xuống, cất bước ngồi xuống bậc cầu thang, cánh tay tùy ý đặt lên đầu gối, ống tay áo bông bênh.

Thẩm Nghi đưa lưng về phía tòa bảo tháp đang đóng chặt kia, vươn một tay khác tới, dựng thẳng ngón trỏ thon dài lên. Trên khuôn mặt trắng nõn không có lấy một chút ý tứ uy hiếp nào, thanh âm cất lên cũng bình tĩnh như vậy.

'Một nén nhang.

"Không nhìn thấy người ta muốn, Thanh châu không còn Kim Cương môn."

Keng keng keng!

Theo âm thanh lan truyền, dưới sự dẫn dắt của Hồng Lỗi, vô số giáo úy ngoại doanh đồng loạt rút ra bội đao bên hông. Thân đao màu bạc sáng chói nối liền thành một mảnh.

Không một lời nói nhưng ý tứ sát phạt lạnh lẽo lại lập tức bao phủ cả tòa Kim Cương môn này rồi!

Rất nhiều môn đồ liên tục lui về phía sau, sợ hãi nhìn về phía thanh niên đang tùy ý ngồi trên bậc thêm đá ấy.

Chỉ một câu nói, đối phương lại muốn Kim Cương môn - một môn phái đã mơ hồ tấn thăng nhị lưu - trực tiếp biến mất khỏi Thanh Châu?

Đến đây, rốt cuộc tòa bảo tháp cao chót vót kia cũng lóe lên ánh lửa.

Cửa lớn đóng chặt nhanh chóng bị đẩy ra.

Một lão già râu bạc trắng khoác áo cà sa bước nhanh tới. Trong tay lão có hai thanh niên đầu đỉnh đã bị người ta dùng dây thừng trói chặt lại, trên người chồng chất vết thương, khuôn mặt trắng bệch, đầy vẻ tuyệt vọng. Người này chính là Bản Tâm hòa thượng của Kim Cương môn.
Bình Luận (0)
Comment