Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 181 - Chương 181: Cấu Kết Với Yêu... Mail

Chương 181: Cấu Kết Với Yêu... Mail Chương 181: Cấu Kết Với Yêu... MailChương 181: Cấu Kết Với Yêu... Mail

Sau khi lão hòa thượng kia mở cửa lớn của bảo tháp ra, một tiểu hài nhi chừng mười tuổi đầu, cắn chặt hàm răng, bên trong đôi mắt đỏ bừng tràn đầy thù hận, liều mạng chạy xuống phía dưới.

Trương đồ tể bước nhanh ra khỏi đám người, dùng một tay kéo hài nhi nọ vào trong ngực.

Thiếu niên kia gắt gao gán chặt khuôn mặt mình lên cái bụng to béo đây mỡ kia, rốt cục vẻ kiên nghị vừa nãy cũng rút đi, nó cất giọng mang theo âm điệu nức nở nói: "Phụ thân! Bọn họ... Nương...

"Đã nói... đừng có gọi ta là phụ thân... Trương đồ tể nhẹ nhàng võ lên lưng đối phương, ông ta cũng không dám hy vọng xa vời thêm nữa. Có thể cứu được đứa bé này trở về, đã là tâm nguyện lớn nhất trong lòng ông ta rồi.

Cảnh tượng này trực tiếp lọt vào đôi mắt mọi người.

Và bất kể các vị Thiên Tướng giáo úy hay Hồng Lỗi và tỷ đệ nhà Lý gia - những người càng quen thuộc với Trâm Nghi hơn - đều không khỏi ngây người tại chỗ.

Đêm nay, đám người bọn họ bày ra trận thế lớn như vậy, bao gồm cả lời nói hùng hôn mà vị Thiên Tướng tùy tùng kia vừa buông xuống... tất cả chỉ vì hù dọa Kim Cương môn, bảo đảm cho thiếu niên này bình an không việc gì ư?

Nghĩ đến đây, ánh mắt bọn họ lại đồng loạt nhìn về phía Trương đồ tể, ai nấy đều sinh ra vài phần hâm mộ.

Một người có thể bị đệ tử của Kim Cương môn tùy ý bắt chẹt như vậy, hẳn là ông ta cũng chẳng có thực lực bối cảnh gì, nhưng cũng chính một người như vậy, lại có thể khuấy đảo cả tòa Thanh Châu thành này, khiến ai nấy đều thần hồn nát thần tính, khiến người người đều cảm thấy bất an.

Truy cứu nguyên nhân sâu xa mới biết, hết thảy mọi chuyện đều bắt nguồn từ Thẩm đại nhân, bởi vì ngài ấy chân chính coi đây là một chuyện quan trọng...

Nghĩ như vậy, những người khác không khỏi nhìn thẳng vào hắn với ánh mắt càng thêm nghiêm chỉnh.

"Ngài hẳn là... Thẩm đại nhân dưới trướng Trần tướng quân? Tiểu tăng có mắt không tròng, thất lễ thất lễ!"

Bản Tâm hòa thượng bước nhanh xuống bậc cầu thang dài, một tay ném hai người sau lưng xuống đất. Viên Cương dùng hết sức lực cuối cùng, mở mắt nhìn lại, yết hầu chợt phun ra một ngụm máu, nỗ lực kêu gào nhưng đến cuối cùng, chỉ bật ra một tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu: "Sư phụ."

Nhưng lão hòa thượng kia căn bản không thèm nhìn gã lấy một cái. Lão chỉ khom người hành lễ với vị thanh niên kia: "Hai... ba tên nghiệt súc này, tất cả đều giao cho Thẩm đại nhân xử lý, nên đánh thì đánh, nên giết cứ giết, Kim Cương môn tuyệt đối không có nửa câu dị nghị, không biết làm như vậy Thẩm đại nhân có hài lòng hay không?”

Viên Cương nghe vậy, lập tức tuyệt vọng nhắm hai mắt xuống.

Sư phụ gã vốn là cao thủ bối phận cực lão của Kim Cương môn, đã tu luyện pháp môn thối thể tới đại thành, nhục thân có thể sánh ngang với võ phu Ngọc Dịch viên mãn, nhưng tới bây giờ lại nơm nớp lo sợ dưới quyền uy của Trấn Ma TÌ.

"Được, rất hài lòng." Thẩm Nghi gật nhẹ đầu, chậm rãi đứng lên từ dưới đất, quan sát lão hòa thượng trước mặt.

Hồng Lỗi nghe vậy, nhẹ nhàng phất tay, để cho đám đông giáo úy đồng loạt thu đao lại.

Mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thẩm Nghỉ đã phủi phủi vạt áo, nhẹ giọng nói: "Việc riêng nói xong rồi, hiện giờ chúng ta đến tâm sự một chút việc công ởđi.'

"Còn... Vẫn còn việc công sao? Không biết là Thẩm đại nhân có việc gì cần nói?" Nụ cười trên mặt Bản Tâm hòa thượng lập tức chuyển thành cứng ngắc, lão lên tiếng, trực tiếp hỏi ra lời trong lòng thay đám người phía dưới.

Thẩm Nghi lẳng lặng đưa mắt nhìn đối phương, bờ môi mỏng khẽ nhếch: "Đương nhiên là chuyện Kim Cương môn các ngươi cấu kết với yêu ma."

Lời nói vừa rơi, sắc mặt đám người trong Trấn Ma ti khẽ biến.

Người duy nhất vẫn còn trấn định lại là Bản Tâm hòa thượng, lão âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Thẩm đại nhân cứ tùy ý lục soát, nếu thấy bất cứ dấu vết gì có liên quan tới yêu vật, chúng ta sẽ tự sát ngay tại đây, không cần phiền ngài ra tay động thủ."

Lão ngẩng đầu, muốn thể hiện cho bọn họ thấy mình cực kỳ ngay thẳng.

Tới đây, ngay cả nhóm Thiên Tướng kinh nghiệm lão luyện, chứng kiến tình hình này, cũng không khỏi tin tưởng vài phần.

"Chắc là ngươi hiểu lầm rồi, ý ta là cấu kết với yêu —— " Trên khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Nghi chợt hiện lên ý cười, hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của lão hòa thượng, trên môi phun ra mấy chữ không mang theo một chút nhiệt độ nào: “Ma.”

Trấn Ma ti! Trấn yêu mai

Trên thực tế, định nghĩa vê ma vốn cực kỳ mơ hồ, về cơ bản có thể tóm gọn lại bằng một câu...

Ta nói ngươi là ma, thì ngươi chính là ma.

Nghe vậy, Bản Tâm hòa thượng liên tiếp lui vê phía sau mấy bước, dùng ánh mắt đầy kiêng ky nhìn chằm chằm vào hắn, nói: "Thẩm đại nhân, ngài có ý gì? Là không định giảng đạo lý sao?"

Hồng Lỗi trực tiếp tiến lên một bước. Giờ phút này, trong số những người quen biết với Thẩm Nghi cũng chỉ một mình gã có địa vị cao nhất.

Nhân lúc Trấn Ma đại tướng và Tổng binh đều không có mặt ở Thanh Châu thành, người tạm thời thay thế chức vị của Tổng binh là A Thiên lão bà bà lại kỳ quái không hề lộ diện.

Nếu Thẩm Nghi kia chơi đùa náo loạn một hồi thì không sao, ngay cả khi trong tay thực sự có chứng cứ, cũng không phải là không thể diệt Kim Cương môn, nhưng hiện giờ, thái độ của đám người này cực kỳ ngay thẳng, nếu bọn họ vẫn muốn cưỡng ép ra tay, thì khi trở vê khó tránh khỏi sẽ bị Tổng binh đánh cho cái tội liên lụy.

"Ngài đừng quên, tháng sau Tri Châu đại nhân còn phải đến nơi này dâng hương cho Phật Đà, nếu để ngài ấy biết..." Đôi con ngươi trong mắt Bản Tâm khẽ híp lại, lão chậm rãi siết chặt năm ngón tay.

"Ngươi muốn nói, mấy chuyện này sẽ tùy ta xử trí, có đúng không?”

Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, đột nhiên lại đạp một người trong đó xuống bậc cầu thang bên dưới, lạnh lùng hỏi: "Điều tra thử cho ta, có phải thứ bọn họ đang tu luyện chính là Bồ Đề Kim Cương Bảo Thể hay không?"

Mấy vị giáo úy giỏi về chuyện này đang muốn bước ra khỏi hàng, lại phát hiện Thẩm đại nhân nhìn về phía vị trung niên mập mạp đang ôm đứa hài tử kia.

Trương đồ tể buông thiếu niên nọ ra, ngây ngốc một lát, bỗng nhiên đôi đồng tử đang ngơ ngác kia lại ... thoáng co rút lại!
Bình Luận (0)
Comment