Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 182 - Chương 182: Một Chữ "Mang", Một Chữ "Áp"!

Chương 182: Một Chữ "Mang", Một Chữ "Áp"! Chương 182: Một Chữ "Mang", Một Chữ "Áp"!Chương 182: Một Chữ "Mang", Một Chữ "Áp"!

"Thẩm đại nhân, ngài cứ nói đùa, người kia chỉ là một tên môn đồ bị Kim Cương môn chúng ta vứt bỏ, hơn nữa, hắn cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua Bồ Đề Kim Cương Bảo Thể chân chính, làm sao có thể điều tra được?"

Nói đến đây, dường như Bản Tâm hòa thượng vừa thoảng phản ứng lại, lão vội vàng quay người, muốn bước xuống bậc thang.

Thẩm Nghi đưa tay túm lấy cánh tay của lão, thản nhiên hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Bản Tâm hòa thượng bắt đầu rơi vào hoảng loạn, lão dùng sức kéo một cái. Phải biết rằng, bản thân lão chính là cao thủ thối thể, dưới tình huống không sử dụng khí tức, gần như cả cái Thanh Châu này cũng không có mấy người đủ khả năng lôi kéo được lão, nhưng rõ ràng lão đã dùng sức mạnh để giãy giụa như thế, vậy mà bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay lão kia lại vẫn giữ nguyên bất động, chẳng có lấy một chút phản ứng gì...

Năm ngón tay thon dài trắng nốn của đối phương chỉ tùy tiện vươn tới, đã túm chặt được lão ở lại rồi?

Bản Tâm hòa thượng nghi hoặc nhìn lại, lập tức trông thấy một tâng bạch mang quen thuộc lóe sáng trên cánh tay kia...

Ngươi còn phải hỏi thứ chúng ta tu luyện có phải Bồ Đề Kim Cương Bảo Thể hay không? Con mẹ nó ngươi còn cần người khác đến để điều tra sao?

"AI" Đã đến nước này, nếu Bản Tâm hòa thượng còn không phản ứng kịp, tuyệt đối là lão đã uổng sống gần hai trăm năm rồi. Chỉ thấy lão điên cuồng gào thét một tiếng, rồi trở tay ầm ầm đập thẳng xuống người thanh niên kial

Thế đạo cuồng mãnh, mang theo lực lượng khủng bố, có thể xé rách cả yêu mail

Lực đạo mênh mông như vậy đánh úp lại, nhưng Thẩm Nghi vẫn không đổi sắc mặt, chỉ thấy năm ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt đi, trực tiếp thuận theo chiêu hướng hành động của cánh tay đối phương, tùy tiện thoát khỏi đòn công kích đó, rồi trở tay chế trụ bả vai lão hòa thượng.

Hai luồng lực đạo cứng rắn đụng thẳng vào nhau, nhưng luồng lực lượng thuộc về Bản Tâm lại như trâu đất xuống biển, không làm dấy lên một chút bọt sóng nào.

Thẩm Nghi tiện tay ném lão hòa thượng xuống đất.

Tiếng nổ nặng nề vang vọng bốn phía, khiến cả mấy trăm cái bậc cầu thang bằng đá đều vỡ tan ral Bản Tâm hòa thượng còn muốn giấy giụa đứng dậy, nhưng chưa kịp làm gì, một lưỡi đao đen nhánh đã kề sát cổ lão. Cảm nhận được mũi nhọn lạnh lẽo trên cổ mình, vâng trán trần trụi của lão lập tức rịn đầy mồ hôi.

Thẩm Nghi câm nghiêng nghi đao, ống tay áo nhẹ phẩy, cụp mắt nhìn xuống, trong đôi mắt thâm thúy đen nhánh kia chỉ còn sót lại vẻ hờ hững đến tàn nhẫn.

Dưới động tĩnh kinh người như vậy, bàn tay Trương đồ tể đang run rẩy sờ lên người tên đệ tử của Bản Tâm hòa thượng bị trói chặt, nằm sấp dưới đất kia. Càng dò xét, trong lòng càng kinh hãi, mãi cho đến khi hết thảy những kinh hãi trên mặt ông ta đều chuyển thành vẻ thê lương, bi thảm.

Cảm giác quen thuộc này... lại giống y như năm đó.

Ông ta sững sờ đưa mắt nhìn lên trên, sau đó ngây dại gật đầu: "Phải."

"Giống hệt tình huống xảy ra trên người Viên Trí năm đó."

Trương đồ tể có chút vô lực, thu hai tay về, giọng nói đã trở nên khàn đặc.

Khi chuyện lúc trước xảy ra, ông ta vẫn cho rằng Bản Tâm sư thúc bị Viên Cương mê hoặc, sau đó mới chèn ép mình, không cho mình bộ võ học thối thể Ngọc Dịch cảnh nọ.

Nhưng tới hiện tại mới biết, chỉ sợ là tính cách vội vàng lỗ mãng này, đã khiến đám thân truyền trong môn cảm thấy ông ta không xứng được chia sẻ "Bí pháp" với bọn họ.

Dù tư chất của ông ta không tệ, bọn họ vẫn không chút do dự, lựa chọn ném đi.

Nhóm Thiên Tướng giáo úy khác nghe vậy, trong đầu có chút hồ đồ, thực sự không rõ Trương đồ tể này đang nói cái gì.

Thẩm Nghi vẫn nhìn chằm chằm vào Bản Tâm hòa thượng dưới chân, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nói: "Đệ tử ngoại môn đều mang đi tra hỏi, đệ tử thân truyền áp giải toàn bộ trở về Trấn Ma tỉ."

Một chữ "Mang", một chữ "Áp", lập tức làm cho vẻ mặt của đám đệ tử đang ở trong bảo tháp cùng với đám đệ tử đang ở dưới sơn môn biến thành hai thái cực khác nhau.

Mang đi thẩm vấn, chỉ cần không phạm tội, thì hỏi xong sẽ thả. Nhưng áp tải về Trấn Ma tỉ lại có ý nghĩa hoàn toàn khác. Đây là thứ đãi ngộ chỉ đám yêu ma kia mới có.

Một khi chứng cớ xác thực, thì kết cục của bọn họ chính là đầu rơi xuống đất.

"Thẩm đại nhân anh minhl"

Đám võ phu ngoại môn đang nằm dưới đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Phải biết rằng, phàm là những kẻ lăn lộn trên giang hồ như bọn họ, trên tay ai mà chẳng có chút chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng so với tội danh 'cấu kết với yêu ma này, mấy chuyện kia vốn chỉ là chuyện nhỏ, nhiều nhất là bị nhốt vào tù một đoạn thời gian, cuối cùng vẫn giữ được cái mạng nhỏ.

Cùng thời điểm này, rất nhiều đệ tử thân truyên của Kim Cương môn đang ở trong bảo tháp, đã nắm chặt binh khí trên tay, vẻ mặt mơ hồ có chút bất an.

Ngay sau đó, dưới sự dẫn dắt của các Thiên Tướng, nhóm Kim Điêu giáo úy đã nhanh chóng chạy lên bậc thang, trong tay cầm Trấn Ma Tỏa Liên nặng nề giống như du long phiên hải, rầm rầm rung động.

"Trụ trì của các ngươi đâu?" Thẩm Nghi thu đao vào trong vỏ, bình tĩnh hỏi một câu.

Sau khi nghe cái tên "Viên Trí" được phát ra từ trong miệng Trương đồ tể, cõi lòng Bản Tâm hòa thượng lập tức chìm xuống đáy cốc, không còn ôm một chút tâm tư may mắn nào nữa rồi.

Lão cắn chặt răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào sườn mặt của thanh niên áo đen nọ, vẻ mặt cũng khác là bao so với biểu cảm của Viên Cương lúc trước, cũng là oán độc và kiêng kị vô cùng.

Lúc trước, chỉ giao thủ vài chiêu đơn giản, nhưng nó cũng đủ để lão cảm nhận rõ sự chênh lệch cực lớn giữa hai người, huống chi bên cạnh còn có nhiều Trấn Ma giáo úy ở đây, hôm nay dù có chắp cánh cũng khó thoát!

Đối phương thu hồi đao, không có nghĩa là muốn buông tha cho lão, chỉ là không cần thiết phải lãng phí khí lực trên người của một kẻ sắp chết mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment