Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 186 - Chương 186: Từ Bi... Từ Bi...

Chương 186: Từ Bi... Từ Bi... Chương 186: Từ Bi... Từ Bi...Chương 186: Từ Bi... Từ Bi...

Trong mắt Thẩm Nghi chợt lóe lên một mảnh kim mang, hắn vừa thi triển Vọng Khí Pháp Quyết, tâm mắt lập tức biến thành một mảnh tối tăm mờ mịt, chỉ thấy trên đỉnh núi có luồng khí trắng bao quanh, thi thoảng có kim quang lập loè, chỉ duy nhất không có một chút yêu tà nào cả.

Thẩm Nghi thu hồi pháp quyết, trong lòng cũng không cảm thấy nghi hoặc. Nếu hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã trông thấy tà ma đầy trời, thì Kim Cương môn bên kia cũng chẳng giấu giếm được đến hiện tại.

Rất nhanh, tại chỗ chỉ còn lại có ba mươi mấy vị giáo úy nội doanh phụ trách hàng yêu bắt ma, chỉnh tề bước thẳng lên núi. Đối với một đám võ phu như bọn họ, dù bước lên đường núi gập ghềnh vẫn ung dung như giẫm trên đất bằng.

Rất nhanh, cả nhóm đã đi tới đỉnh núi, một tòa đại điện mộc mạc lập tức hiển lộ ngay trước mắt mọi người.

Tới gân thêm, lại nghe được từng âm thanh tụng niệm trâm thấp.

"Hóa giải những suy nghĩ điên đảo của ta từ trăm triệu kiếp trước, có tăng nhân nào nhận được pháp thân mà không trải qua kiếp nạn đâu."

"Nguyện nay đắc quả thành Bảo Vương, về sau vĩnh viễn phổ độ cho dân chúng."

Trước cửa, hai tên thân truyền, người mặc sa di tay cầm phật châu, dùng dư quang khóe mắt khẽ liếc qua đám người mặc áo đen đang chạy băng băng trên sơn đạo, ngón cái đang lần tràng hạt cũng thoáng dừng lại...

Bọn họ vô thức quay người, còn chưa kịp có động tác, đã bị hai sợi xiêng xích cuốn lấy cổ, đột ngột bị người ta giật ngược về phía.

"Thành thật ở nguyên chỗ đó." Hai vị Thiên Tướng nội doanh trực tiếp xuất thủ đè hai người kia xuống đất, Hồng Lỗi lại bước nhanh về phía trước, tung một cước đá văng cửa điện!

Âm!

Không có cảnh tượng bạo lực như trong tưởng tượng của Thẩm Nghi.

Chỉ thấy bên không đại điện có chút tối tăm, sương khói lượn lờ, thậm chí còn không có người trông coi, chỉ thấy một pho tượng Phật nặn từ đất sét trong tư thế khẽ gật đầu.

Vô số thiện sĩ tín chúng đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, tuổi tác của đám người này khá lớn, trên gương mặt tiêu tụy là một mảnh bình tĩnh, vẫn đang tụng kinh không ngừng.

Thi thoảng bọn họ sẽ chun mũi lại, trong đôi mắt đục ngầu lóe lên một tia sung Sướng.

“Từ bi... Từ bi...

Vẻ mặt của nhóm tín đồ càng thêm bình tĩnh, tia thành kính lóe lên dưới đáy mắt kia tuyệt không phải giả.

Trong tiếng tụng niệm trâm thấp chỉnh tê kia, Hồng Lỗi trâm mặc đảo mắt nhìn qua đám người bọn họ, nhưng không cảm nhận được sự hiền hòa yên tĩnh, ngược lại trong lòng cứ hỗn loạn rối tung.

Gã lập tức quay người rời khỏi đại điện, có chút căng thẳng nhìn về phía Thẩm Nghi hỏi: "Đại nhân, nên làm sao bây giờ?"

Hình như bọn họ đã tìm đúng chỗ rồi, nhưng một màn trước mắt này, thì tìm đâu ra chứng cứ?

Chuyện đến nước này, đã không còn là ân oán cá nhân đơn giản như trước nữa.

Lại nói, dọc theo đường đi, Hồng Lỗi cũng có nghe nói chuyện Thẩm Nghi lấy tư thái vô cùng cường thế, để trấn áp hơn phân nửa đám thế hệ trẻ tuổi của Thanh Châu thành ở Đại Thuận trai.

Hắn gần như không để lại bất cứ khoảng trống nào để hòa hoãn!

Tại thời điểm này, ở trong thành đang có vô số ánh mắt chỉ tạm thời kiêm nén lại địch ý, một mực yên lặng chờ đợi kết cục của chuyện ngày hôm nay.

Nếu bọn họ không thể duy trì tư thế mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn lúc trước, dứt khoát xử lý sạch sẽ Kim Cương môn này, mà ngược lại còn lộ ra vẻ sợ hãi trước mặt mọi người, còn để bọn họ phát hiện ra Thẩm Nghi vốn không có nắm chắc, cũng không được cường thế như những gì hắn từng biểu hiện, thì thứ nghênh đón bọn họ sẽ là những đòn phản công mãnh liệt không ngừng nghỉ.

Không nói tới những thủ đoạn ngấm ngầm khác, ít nhất là những tờ cáo trạng với nội dung "Thẩm đại nhân" tùy ý làm bậy, vì tình riêng mà làm trái pháp luật, sẽ chất đầy bàn Tổng binh đại nhân!

Thậm chí những đòn phản công kia không chỉ tới từ người bên ngoài, ngay cả bên trong Trấn Ma ti cũng có.

Nhìn tình hình trước mắt, nhóm Thiên Tướng giáo úy này tín nhiệm Thẩm Nghi như vậy, để hắn có được uy vọng vượt xa những Thiên Tướng tùy tùng bình thường, nhưng loại uy vọng vừa mới ngưng tụ này, vẫn cần thời gian dài lâu đi củng cố, nếu ngay lần đầu tiên hắn chứng tỏ bản thân, đã xảy ra vấn đề...

"Đứng lên cho tai" Hai vị Thiên Tướng nội doanh thuận tay lật một tên tiểu sa di đang nằm dưới đất lên, lạnh lùng nói: "Đùa giỡn tiểu xảo gì hả, trụ trì của các ngươi đâu?"

(Sa di chỉ hoà thượng mới xuất gia. )

"Trụ trì... Trụ trì không ở chỗ này. Đại nhân, chúng ta chỉ mang theo các vị thí chủ đến nơi đây lấy khí đả tọa mà thôi. Mấy người... mấy người muốn làm cái gì?" Tiểu sa di còn chưa dứt lời, đã phát hiện một thanh niên mặc y phục màu đen, trên cổ áo có thêu hình Âm Dương Ngư chậm rãi đi tới. Gã còn muốn cầu xin tha thứ, lại thấy đối phương đưa tay tới, xốc bộ tăng bào của mình lên, năm ngón tay thon dài nhanh chóng ấn vào da thịt xương cốt.

"Vừa mới bắt đầu tu luyện hả?" Thẩm Nghi thu tay lại, một lần nữa đứng thẳng người lên.

"Đại nhân đang nói cái gì vậy? Là luyện cái gì chứ?" Trái tim tiểu sa di kia đập mạnh một nhịp, lời giải thích vừa tới khóe miệng, trong miệng đã phát ra một tiếng hét thảm đầy bén nhọn: "AI"

Là đôi giày ống sạch sẽ của người kia vừa tùy tiện nghiến qua cánh tay gã, âm thanh "răng rắc" giòn tan vang lên.

Giờ phút này, Thẩm Nghi vẫn một mực yên tĩnh quan sát, lại chậm rãi cất bước tiến về phía trước đại điện, khí tức thuộc về Ngọc Dịch cảnh cấp tốc thổi quét qua, nhanh chóng xua tan tâng khói xanh lượn lờ bên trong đại điện.

Gần cùng một lúc, tất cả nhóm tín đồ bên dưới đều luống cuống ngẩng đầu nhìn lên, vẻ vui sướng trong đáy mắt dần dần rút đi, biểu cảm trên mặt bọn họ lập tức chuyển thành một loại đau đớn nào đó, khó chịu như bị cào cấu tim gan.
Bình Luận (0)
Comment