Chương 187: Nhà Giam...
Chương 187: Nhà Giam...Chương 187: Nhà Giam...
Chỉ thấy đám tín đồ kia túm chặt vạt áo trước ngực, trên cổ nổi đầy gân xanh.
Rất nhanh, tiếng tụng niệm biến thành những tiếng kêu gào đầy bực bội.
Cả đám người dùng sức hít sâu một hơi, nhưng không cần biết bọn họ làm như thế nào cũng không cảm nhận được thứ hạnh phúc như vừa rồi nữa.
"Đại sư! Ta viết thư, ngay bây giờ ta sẽ viết thư về nhà! Nhất định phải gọi tôn nhi của ta đến đây, cùng nhau tĩnh tọa tu hành!"
“Cho ta thêm một chút từ bi đi màI"
Có người còn lảo đảo đứng lên, giống như đã bị người ta rút mất tinh khí thần, hình dáng như thi quỷ, mở miệng cầu khẩn: "Cho ta giấy bút..."
Chứng kiến cảnh tượng này, đám người trong Trấn Ma Ti, bao gồm cả Hồng Lỗi đều ngẩn ngơ. Nhưng rất nhanh, sau đó tất cả lại nhíu chặt chân mày, một chút cảm giác hoang mang vừa rồi đã biến thành căng thẳng.
Thẩm Nghi gạt bàn tay khô gầy vừa bám vào cổ tay áo mình ra, trong đôi con ngươi lại lóe lên một mảnh kim mang chói mắt!
Giữa tâm mắt tối tăm mờ mịt của hắn, vẫn hiện ra một tâng sương mù màu trắng cùng với kim quang luân chuyển, nhưng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc cũng thấy có một sợi khí tức màu đỏ tươi, nhỏ đến không thể nhận ra, từ phía dưới chui lên.
Hắn thu hồi Vọng Khí Thuật, sải bước tiến lên, trực tiếp dừng lại ngay phía trước bức tượng Phật to lớn kia.
Năm ngón tay nắm lại thành quyền, không chút do dự lập tức đánh tới!
Chỉ trong nháy mắt, bức tượng đất đã nổ tung.
Dưới lớp khói bụi mù mịt nọ, một con đường bí mật lại đột nhiên hiện ra trước mắt.
"Các ngươi ở trên đó trông coi." Thẩm Nghi cất bước đi xuống phía dưới, hai vị Thiên Tướng nội doanh bên trên, lập tức chắp tay nhận lệnh.
Hồng Lỗi khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng bước nhanh theo sau lưng hắn: "Bọn họ lưu lại nhiều người như vậy ở trên núi, lại xây dựng mật đạo bên dưới này, dường như mục đích không chỉ đơn giản là muốn lừa gạt một chút tiền hương hỏa đâu..."
Lời còn chưa nói hết, sắc mặt gã lại khẽ biến, vội vàng đưa tay lên bịt kín miệng mũi, cố nén cảm giác buồn nôn đang sôi trào trong bụng, để tiếp tục đi theo phía sau Thẩm Nghi. Không biết hai người đã đi qua bao lâu, chỉ biết dãy bậc thang u ám tĩnh lặng kia đã đi đến cuối, dưới chân ẩm ướt lầy lội, có vài thứ mùi hôi thối của phân và nước tiểu, của máu tươi tanh tưởi... đan xen vào nhau trong không khí.
Cảnh tượng đập vào mắt bọn họ là một cái nhà giam được tạo thành từ những hàng rào sắt đen nhánh ở hai bên.
Ngoại trừ hàng rào sắt kia, gần như bên trong nhà giam vẫn còn giữ lại hình dáng của một cái hang đá, công trình duy nhất ở nơi này là một cái rãnh đá, những vật bài tiết cùng với một loại đồ ăn sền sệt dạng cháo trộn lẫn cùng một chỗ, bên cạnh còn dính lại một chút thuốc bội.
Trong cái máng đá bẩn thỉu, có một thân hình với nửa người đang nằm sấp bên trong, đối phương tùy ý để cơ thể mình ngâm trong thức ăn và vật bài tiết, khuôn mặt xanh xao vàng vọt, đôi mắt ảm đạm, vô thức nuốt lấy thứ vật chất dạng sệt kia, bẩn thỉu như một con lợn chỉ biết mỗi ăn.
Người nọ chỉ nuốt mấy miếng, đã nằm nghiêng trên rãnh đá, dùng đầu lưỡi liếm láp thứ thuốc bột vương vãi bên ngoài, sau đó con mắt tức giận trừng lớn lên, giống như đã rơi vào một thứ trạng thái cuồng nhiệt nào đó, thân thể run rẩy mãnh liệt. Cứ như vậy, mãi cho đến kiệt lực, ánh mắt trở nên đờ đẫn, đối phương mới tùy tiện nhúc nhích trên mặt đất nhầy nhụa trơn ướt kia.
Có mấy người bò đi một đoạn, đưa tay tóm lấy hàng rào bằng sắt, rồi ngu ngốc thò đầu ra ngoài, lại bị những thanh sắt kia đụng cho vang lên những âm thanh "Xoảng xoảng”
Hồng Lỗi nhìn hai bên nhà giam dài không thấy điểm cuối này, trong lòng ảm đạm, thậm chí còn không có tâm tư đi đếm xem cụ thể là nơi này đang có bao nhiêu người.
Tại nơi yêu ma loạn thế này, cũng chưa phải gã chưa từng trông thấy tình cảnh còn thảm hại hơn như thế, nhưng một hoàn cảnh buồn nôn như vậy, thì đúng là lần đầu.
"Lão già kia lại có thể ở trong một nơi như thế này?" Ngay cả cách xưng hô là con lừa trọc kia, gã cũng không muốn dùng đến.
"Có lẽ lão đã quen rồi." Thẩm Nghi nhẹ giọng đáp lại, rồi tiếp tục đi vê phía trước.
Nếu dựa theo những lời Trương đồ tể kể lại, thì thời điểm "Viên Trí" kia chết đi, đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.
"Lão khống chế những người này để làm gì?" Hồng Lỗi có chút khó hiểu, nếu đối phương thật sự thích nuôi súc vật, thì cứ dứt khoát nuôi heo không phải sẽ tốt hơn sao? Thẩm Nghi ngừng bước chân, khẽ hất cằm.
Hồng Lỗi nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy hai lão nhân đã khá già tay cầm thùng gõ, đổ chất lỏng bên trong xuống cái hố to.
Màu đỏ tươi đậm đặc sóng sánh cuộn trào, làm một chút chất lỏng màu trắng sữa ở bên trong nổi lên trên, thậm chí ở bên trong thứ chất lỏng màu trắng ấy còn mang theo vài cục máu.
Hai lão nhân kia thu cái thùng gỗ nọ lại, lạnh lùng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, giống như đã sớm biết Thẩm Nghi tiến đến, nhưng trên mặt chẳng có một chút bối rối nào. Bọn họ chỉ yên lặng đứng bên cạnh cái ao kia, như đang muốn tuyên bố chuyện gì, lại cất tiếng nói không chút gợn sóng: "Hai vị thí chủ tới chậm một bước, sắp phải chết ở chỗ này rồi."
Hồng Lỗi chăm chú nhìn hai gương mặt có vẻ quen thuộc này, rất nhanh đã nhận ra thân phận của bọn họ. Bọn họ đều là cao thủ thế hệ trước đã tu luyện ra thành tựu của Kim Cương môn, ít nhất cũng không yếu hơn Bản Tâm hòa thượng lúc trước.
"Không được." Gã thở ra một hơi, trực tiếp đưa tay đặt lên vỏ đao: "Hôm nay không cần biết thế nào, ngươi cũng phải chia cho ta một tên."
"Cả hai đều cho ngươi." Thẩm Nghi nhìn đưa mắt nhìn vào trong ao máu.
"Hai người ư?" Hồng Lỗi khẽ nhếch khóe miệng, đang muốn khéo léo từ chối một phen, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại bị cái ao máu bên kia hấp dẫn.
Chỉ thấy bề mặt vốn đang cuộn trào của ao càng trở nên kịch liệt, gân như nước đang chuẩn bị sôi, lại dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng giảm bớt.
Ngay sau đó, một cái đầu trọc nhô lên.